ĐƯỜNG VỀ - Trang 185

qua súng đạn, cùng liều mạng quên mình, những năm tháng đó không phải
người đi lính thì không ai hiểu nổi, đặc biệt là sau khi trở lại cuộc sống bình
thường, nhớ về quá khứ, cũng giống như một không gian song song khác,
không chân thực, cũng đầy hoài niệm.

“Chị dâu, thực ra em không phải cùng đội với đội trưởng Lộ, chưa đủ

trình độ đâu, trong đội của họ toàn là tinh anh trong đám tinh anh hết.
Nhưng mà đội trưởng Lộ dạy bọn em gỡ bom, cũng là thầy của em đó”.
Chiến hữu kia rót đầy rượu cho Lộ Viêm Thần rồi lại nhìn cô: “Chị biết lần
đầu tiên nhìn thấy anh ấy em có cảm giác gì không? Quá kinh, anh ấy vừa
đứng trước mặt bọn em, câu đầu tiên anh nói là năm vừa rồi gỡ được hơn
300 quả bom, số lượng này là khi mùa màng tốt thiên hạ thái bình thôi. Bảo
chúng em phải chuẩn bị sẵn sàng, chống khủng bố không dễ làm đâu”.

Lộ Viêm Thần rót chén rượu, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, đôi mắt

thì sáng rực.

“Ngày đầu tiên đã hù dọa bọn em, ảnh nói gỡ mìn chẳng có ai là chuyên

gia tuyệt đối cả, toàn đầu nhét về phía lưng quần mà thôi*, năm ngoái đi
giao lưu với mấy chuyên gia nước ngoài với anh, có người vừa bị nổ chết ở
chiến khu”. Người kia mặt mày hớn hở nổ tiếp, còn liên tục khoa tay,
“Ngày đầu tiên em học, vô cùng cẩn thận ấy, cảm giác như không có vấn
đền gì cả, kẹp vừa rắc một cái, sau sau bị anh ấy đánh cho. Chị đoán xem
đội trưởng Lộ nói gì?”

*rất nguy hiểm, sẵn sàng hi sinh.

Quy Hiểu nghe mà mê mẩn: “Nói gì thế?”

“Cậu chết rồi”. Vẻ mặt người kia như không thể nào yêu nổi.

Quy Hiểu phì cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.