ĐƯỜNG VỀ - Trang 187

Quy Hiểu còn đang chờ anh trả lời, anh lại đưa tay giữ lấy sau đầu cô,

sau lưng là gió đêm nơi đồng cỏ. Quy Hiểu nghiêng người về phía sau, một
tay anh xoay chìa khóa trong ổ, một tay giữ chặt cô lại trên người mình.
Quy Hiểu chỉ có thể cần mong đừng có ai đi ra khỏi một căn nhà bạt nào đó
cạnh bên, mặc anh cúi người hôn mình không nói được một lời.

Lộ Viêm Thần cao hơn phần khung cửa rất nhiều, anh cúi đầu, khom

lưng, nửa ôm nửa đẩy cô vào trong. Quy Hiểu bị anh hôn đến mức không
thở nổi, chân đụng phải mép giường, cả người ngã luôn xuống đó. Mơ hồ
nghe được tiếng cười của nam và nữ ở ngoài kia, không biết họ có phải là
tình nhân như hai người họ, vừa có chuyến du ngoạn thảo nguyên lúc nửa
đêm trở về, chuẩn bị làm mấy chuyện mà các đôi trai gái thành niên vẫn
hay yêu thích.

Bỗng nhiên anh buông môi cô ra, nhìn chằm chằm không chớp mắt:

“Được không em?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông, vừa áp bức vừa thô trầm giày vọ

người khác, ép cô đến mức có thể nghe được từng tiếng nảy của tim mình.

Quy Hiểu cũng mở mắt ra, còn chưa thích ứng được với không gian u

ám, môi khẽ cong lên, còn ươn ướt: “Ừm”.

Lộ Viêm Thần vẫn nhìn cô chằm chằm như thế, không nhúc nhích.

Tiếng vang bên ngoài không còn nữa, tiếng tim đập của cô hình như cũng

không còn: “Lúc đó anh hôn em… cũng đâu có hỏi”.

Hô hấp của anh vừa chậm vừa nặng, giọng khàn khàn: “Có thể thế nào?”

Người bên dưới không đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.