ĐƯỜNG VỀ - Trang 196

Chiếc điện thoại mang theo hơi ấm rơi vào tay cô, Lộ Viêm Thần cũng

không định đứng nghe, anh vòng qua lều vải, bóng dáng hẹp dài từ từ biến
mất. Trong một chớp mắt, Quy Hiểu nghĩ đến vô số nguyên nhân, làm sao
cuộc điện thoại này tìm đến được anh, bố cô nói gì, sao cuối cùng lại
chuyển tới cho mình.

Cô bình tĩnh một chút, đặt điện thoại bên mặt, ngừng mấy giây rồi mới

kêu thành tiếng: “Ba”.

“Hiểu Hiểu”. Giọng nói trầm ổn mà nghiêm túc phía đầu dây: “Ba có nói

chuyện với cậu ta mấy câu”.

Cô quay lưng mình lại, tránh gió.

Thời gian cuộc nói chuyện không lâu, đại ý là mấy ngày trước Phan Hạo

mang không ít quà tới chúc tết bố cô, nhắc tới chuyện Lộ Viêm Thần từ Nội
Mông trở về, hai vợ chồng kia nói là có thể làm tiệc vui rồi, nhưng với bố
Quy Hiểu mà nói, cái tên này không quá xa lạ là bao, còn khiến người ta có
ấn tượng rất xấu. Thế cho nên mới có cuộc điện thoại này, Quy Hiểu đã biết
trước chuyện này cũng có ngày công khai, nhưng không ngờ lại người đầu
dây lại không nể mặt nể mũi gì như thế, gọi thẳng cho Lộ Viêm Thần.

Bên kia nói một hồi, Quy Hiểu cũng không lên tiếng.

Mãi đến khi ba cô hỏi vì sao anh xuất ngũ, giọng nói trầm đi không ít,

khiến Quy Hiểu cũng tự hỏi chính mình, vì sao Lộ Viêm Thần lại rời khỏi
bộ đội. Nếu không phải lập được công lớn, có cả người nói giúp cho anh,
sao có thể được gọi vào cảnh sát huấn luyện, nhưng vất vả lắm mới có được
cơ hội, anh lại không muốn ở lại Nội Mông, mà quay về Bắc Kinh.

Giọng ba cô đầy vẻ bất mãn xem thường: “Hiểu Hiểu, cậu ta lại tìm con,

con tưởng là vì còn tình cảm sao? Là vì hắn muốn chuyển nghề về Bắc
Kinh. Người như thế bố gặp nhiều rồi, còn còn nhớ con gái bác Triệu
không? Cũng đơn thuần như thế…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.