Già rồi già rồi, còn phải học lại từ đầu, không những phải học, mà phải
thông thạo, cập nhật liên tục các từ mới. Xem phim như vậy rất có ích đó.”
Những điều lão Thẩm nói Lộ Viêm Thần đều hiểu.
Đi ra ngoài công tác mà không nói tiếng Anh được sẽ làm mất mặt quốc
gia. Đi viện trợ quốc tế mà không nói được lưu loát thì cũng phiền phức.
Hai người nhìn nhau rồi cười, cuối cùng lão Thẩm còn chỉ chỉ hình ảnh trên
màn hình máy tính: “Thật không sao hiểu nổi, trai gái thời nay cứ chia tay
mãi, rồi thoải mái ghép đôi, qua có mấy tập mà bạn bè trai gái đối mấy
lần... Văn hóa khác nhau, thật là khó hiểu.” Lão Thẩm nói bộ phim này là
do cháu họ tải xuống cho ông, chưa kịp xem đã bị điều đến nhà máy này
rồi, dù không muốn xem lắm nhưng giờ cũng có đổi được đầu, chờ một
tháng sau trở về Bắc Kinh cái đã.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã có người gõ cửa. Lão Thẩm khoác
áo khoác đi ra, một lúc sau lại về: “ Tiểu Lộ à, cậu cứ ngủ thêm đi, bãi mìn
phía trước hình như mới đào được mấy thứ không bình thường, tôi đi xem
một chút.”
Khi anh thức dậy, trời cũng vừa sáng. Bởi vì ống nước ở kí túc xá bị hư,
cho nên Lộ Viêm Thần phải tới nhà tắm trong nhà máy, dội nước lạnh rồi
ra, anh lấy khăn lông lau tóc, người đi cùng lão Thẩm ra ngoài lúc sáng sớm
đã vội vàng quay lại, mồ hôi đầy trán. Thấy Lộ Viêm Thần thì chạy tới rất
nhanh, thở hổn hà hổn hển, thấp giọng nói: “Người chết rồi.”
Giọt nước chảy xuôi theo xương mặt, lạnh như băng, mà ngực lại như đốt
cháy. Lộ Viêm Thần ổn định lại tâm trạng, im lặng đưa tay lên gạt hết
những giọt nước còn lại. Muốn hỏi nhưng không nói được một lời, cứ thế
cùng mọi người đi ra. Thời gian này còn chưa bắt đầu làm việc, nhà máy
trống trải đến mỗi bước chân cũng có tiếng vọng về, bước tới cánh cửa sắt,
ánh nắng mặt trời mới lên chiếu thắng vào mắt, chói chang nhức nhối. Mỗi
một lần hít thở, lồng ngực lại rung lên nặng nề.