ĐƯỜNG VỀ - Trang 352

của Quy Hiểu không quá khó, nên sinh ở đây cũng không sao, tử cung co
rút bình thường, nước ối chưa vỡ, là một ca đơn giản.

Hứa Diệu vừa khen cô vừa an ủi.

Quy Hiểu nhìn Lộ Viêm Thần, biết anh sẽ tỉnh nên cũng yên tâm hơn

không ít, đi theo y tá thay áo quần rồi vào phòng sinh. Cơn đau ập tới nước
mắt lại ào ra, một mặt vừa ngại nhưng mặt khác lại thấy quá băn khoăn,
cách mười mấy phút, hai mươi phút lại hỏi một lần: “Y tá ơi... chồng tôi
tỉnh chưa?”

****************

Ba giờ sau, cô sinh bé con.

Chờ bên ngoài như suốt cả thập kỉ, Hứa Diệu và bố Quy Hiểu mới thấy

tên Quy Hiểu xuất hiện trên bảng điện tử, họ còn chưa kịp định thần. Cửa
mở ra, Quy Hiểu yếu ớt thở hổn hà hổn hển, đỏ mắt nhìn họ: “Lộ Thần tỉnh
chưa?”

Quy Hiểu không phải là người đặt sinh ở đây, khoa sản cũng không còn

nhiều giường bệnh, tạm thời chuyển cô sang một phòng nhỏ ở tầng trệt, một
gian phòng hẹp chỉ để đủ chiếc giường.

Sau một tiếng, bé sơ sinh đặt trong lồng kính trong suốt được đẩy ra, Quy

Hiểu nhìn con gái của mình, không khác gì Lộ Thần cả, rầm rầm rì rì,
miệng chép chép rồi ngủ, cũng không màng mẹ đẻ.

Không được nhìn, vừa nhìn đã khóc. Cô cứ lo lắng như thế, họ nói đẻ

thường mệt như mất nửa mạng sống, nhưng tới nửa đêm cô mới không chịu
nổi mà ngủ gục mê man. Trời gần sáng, Hứa Diệu đi sang đánh thức cô.

Quy Hiểu mở bừng mắt, sợ như buổi tối hôm hôm qua, Hứa Diệu lại nói

một tin tức xấu...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.