ĐƯỜNG VỀ - Trang 351

Cả đoạn đường này cô vẫn khóc không ngừng, máy bay vừa xuống đất

bụng dưới đã đau. Đau từng đợt khác hẳn ngày thường. Tần suất không đều,
xe chạy ra khỏi sân bay mới đau lần thứ hai. Quy Hiểu đặt tay lên bụng, khi
đó mới nói chuyện với Hứa Diệu lần đầu tiên, khấn giọng: “Hình như sắp
sinh rồi…” Hứa Diệu gật gù: “Khi nào đau năm phút một lần thì nói cho tôi
biết”.

Quy Hiểu gật đầu, người đờ đẫn. Muốn khóc nhưng giờ đã không khóc

được nữa, phải cố gắng lo lắng cho đứa con trong người. Cứ thế, chịu đựng,
mơ màng nhìn ra cảnh đường phố xa lạ ngoài cửa sổ, nhìn thấy hành lang
bệnh viện, nhìn phòng bệnh ngoài kia, đến khi thay đồ vô trùng. Bác sĩ và y
tá lùi về sau, tránh ra khỏi giường bệnh, cô thấy Lộ Viêm Thần đang nhắm
mắt, lúc ấy không thể kìm nén hơn được nữa. Che miệng bật khóc, người
phụ nữ bụng lớn đến thế lại khóc không thành tiếng, mấy y tá trẻ tuổi cũng
đỏ mắt theo cô.

Quy Hiểu bước sang, sờ sờ tay anh, muốn nói nhưng chẳng thốt nên lời.

Cô vuốt ve khuôn mặt đó, nước mắt tí tách rơi trên chiếc chăn đơn màu
trắng, thấm xuống thành một vệt nước tròn.

Lần trước cũng khóc như thế, vô cùng bất lực, lần đầu tiên là khi anh làm

lính, qua mười mấy năm vẫn không hề tiến bộ. Đừng khóc nữa, nói gì đi,
Quy Hiểu, nói đi... “Anh lừa em...” Quy Hiểu nghẹn ngào, đưa mu bàn tay
lên lau nước mắt.

Bụng đau quá, co rút từng đợt, tần suất lại càng nhanh. Quy Hiểu biết lần

này sắp sinh thật rồi, cô hít sâu hỏi bác sĩ, lúc nào Lộ Viêm Thần mới tỉnh.
Đối phương trả lời, đêm nay hoặc ngày mai, cô đưa tay nhờ y tá: “Giúp tôi
với, tôi đau quá…”

Y tá này chưa từng vào khoa sản, nhưng nghe cũng hiểu cô ấy sắp sinh

rồi, cô lo lắng vừa gọi người khác vừa đỡ cô ra ngoài. Hứa Diệu cũng vừa
tìm bác sĩ sản khoa cho cô, bàn giao lại tình huống, đưa hồ sơ. Tình trạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.