ĐƯỜNG VỀ - Trang 44

Sau khi tan học, Quy Hiểu và Hoàng Đình đạp xe dọc theo đường lớn về

nội viện, đi ngang qua cửa nhỏ, hai người lần lượt xuống xe, dắt xe đạp qua
trạm lính gác. Khi Hoàng Đình leo lên xe đạp thì Quy Hiểu bỗng hỏi: “Anh
họ cậu cũng ở trong viện à?”

“Không có, anh tớ ở với mẹ”. Hoàng Đình vốn trưởng thành sớm, nên lập

tức ngửi được mùi kì lạ: “Cậu để ý anh ấy à?”

Quy Hiểu nhớ lại, thật thà đáp: “Quá sức đẹp trai”.

“Cứ thấy đẹp là cậu nhao lên à”.

“…”

Hoàng Đình nhỏ hơn cô ba tháng, cho nên đến trường chậm một năm.

Ba là quân nhân, mẹ là bác sĩ, là bạn học mà sau khi Quy Hiểu tới đây

học cấp hai mới quen.

Vốn dĩ Quy Hiểu không học tiểu học ở đây mà là ở bên cạnh cha mẹ

mình. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, học sinh trong lớp có hai lựa chọn, một là
tới trường trung học chi nhánh tư nhân, hai là được gia đình gửi tới nhà
người thân, đi nơi khác học tiếp. Lúc ấy các bạn học ngoan ngoãn hướng
nội, người nhà không có điệu kiện, hoặc là cha mẹ quản quá nghiêm, đều
được chuyển thẳng lên trường trung học chi nhánh.

Còn Quy Hiểu lại thích mới lạ, nhõng nhẽo ương ngạnh đòi đi, nên bị ba

mẹ gửi tới nhà cô nằm trong đại viện nào đó ở ngoại thành Bắc Kinh, giữa
một trấn nhỏ dưới chân núi Yến Sơn. Dù là ở Bắc Kinh nhưng lại ở ngoại
thành.

Ở đó có mấy đại viện binh lính không tên, một đại đội và một thôn nhỏ.

Nghe nói thầy giáo ở trường trung học chỗ này không tệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.