ĐƯỜNG VỀ - Trang 66

Chuyện tình cảm của Hoàng Đình cũng cả một đống cẩu huyết rồi, cho

nên cô ấy không còn hứng thú với chuyện bát quái của người ta. Nhưng
thấy hai người này cô vẫn không nhịn được, đành phải ám chỉ: “Mình nói
cậu ghét bệnh viện nhất, chắc chắn không đi. Anh mình nói thế thì chỉ cần
nói là anh gọi tới, cậu sẽ đi”.

Quy Hiểu giả ngốc, ừ à đáp trả, sau đó cúp điện thoại chạy ra ngoài.

Trong khuôn viên bệnh viện chỉ có mấy gian phòng, cô vòng vài vòng đã

tìm được Lộ Thần. Anh ngồi trên chiếc giường trong cùng, cúi đầu nhắn tin.
Người gọi điện thoại là Hoàng Đình thì sớm không thấy bóng dáng, chỉ còn
mẹ của Hoàng Đình đang điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt từng chút một.

Quy Hiểu thò đầu vào nhìn.

Lộ Thần thấy cô thì đẩy ghế ra đứng dậy: “Dì Hai, con về nhà trước”.

“Ừ mau về đi, đã bảo con về từ sớm rồi mà”. Mẹ Hoàng Đình đưa lưng

về phía cửa, cho nên không chú ý tới ẩn tình giữa hai người họ.

Hai tay Lộ Thần nhét vào túi quần, ra đến cửa phòng bệnh rồi rẽ sang

cánh cửa nhỏ ở cuối hành lang, đây là cửa sau của khu viện này. Quy Hiểu
đuổi kịp bước chân anh, hai người kẻ trước người sau ra khỏi cửa.

Trong bệnh viện nội viện chỉ có mấy bệnh như cảm sốt hay cấp cứu, vì

thế cũng không có cảm giác như ở bệnh viện lớn, trông khá sạch sẽ, bước ra
khỏi cửa, hai người yên lặng đi vào một khu vườn nhỏ.

Dây thường xuân bò đầy trên tường gạch, phấp phơ giữa gió đêm.

Mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh.

Anh lấy thuốc ra. Mấy ngày nay buổi tối anh vẫn ở đây, từ đây tới nhà cô

chỉ mất có mười phút, thỉnh thoảng đi bộ qua còn có thể nhìn thấy cửa sổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.