ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 11

cánh tay gầy khẳng khiu. Sau đó, đám người ăn xin vừa húp cháo sùm sụp,
vừa hơ những ngón tay cóng lạnh trên thành bát.

Trong tất cả những cái tráng lệ của nhà Pao, dưới mắt bọn khán giả con nít
chúng tôi, những đêm lễ lạc rập rìu ngựa xe cùng những kẻ hầu người hạ là
những đêm huy hoàng nhất. Chúng tôi len lén mò vào tận dẫy sân ngoài,
mon men đến gần đám khách khứa tụ tập trên sân giữa để say sưa ngắm
nghía, nghe ngóng- và ngửi nữa- trong khi những bà mệnh phụ trang điểm
lộng lẫy và sực nức mùi hoa, mùi trầm đi lại ngay sát mũi chúng tôi.

Đám bồi bếp hấp tấp đi tới đi lui bưng hết bát này đĩa kia, thứ nào cũng
nóng hổi bốc lên mùi thơm ngọt bay thốc vào mũi khiến chúng tôi thèm rỏ
dãi.

Rồi chúng tôi sấn đến gần hơn nữa để xem đám nghệ sĩ giúp vui quan
khách; họ đều là những nghệ sĩ thượng hạng của Bắc Kinh, nghĩa là nhất cả
nước Trung Hoa. Giữa những tiếng chiêng, tiếng trống, giọng ca và bộ điệu
của họ làm sống lại những vị anh hùng, những vị hoàng đế của các triều đại
xa xưa. Chúng tôi thuộc lòng từng vở, từng truyện. Ngay từ lúc diễn viên
bước ra chúng tôi đã biết ngay là nhân vật nào. Chúng tôi nhận ra ngay
Tào-Tháo với cái mặt trắng bệch, xương xẩu, gian trá, Quan-Công trong
lớp áo bào xanh với làn da mặt đỏ tía và lại cả những tên hề với các lỗ mũi
trắng hếu nữa. Trước khi người dẫn tuồng lên tiếng, chúng tôi đã biết màn
này là màn gì. Chúng tôi lóa mắt trước những bộ áo quần nạm bạc sáng
lóng lánh, những chiếc mũ gắn lông trĩ dài cả thước và đối với chúng tôi,
những đứa trẻ con, những màn hát kịch đó cũng có một ý nghĩa và một vẻ
đẹp.

Những cuộc giao tranh quay cuồng với những cây giáo cây gươm bay vù
vù, những cánh áo, những chiếc lông trĩ xoay tít giữa tiếng chiêng trống
dồn dập, dưới muôn ánh đèn lấp lánh, rực rỡ lóe những mầu vàng, đỏ, tím
trên các xiêm y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.