ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 115

chúng tôi nguyên chỗ với đôi mắt tinh anh và với câu chuyện tràng giang.
Lợi dụng một lúc cụ ngưng để lấy giọng, Vũ-Quế-Phan ngắt:

- Chúng tôi không dám giữ thầy lâu hơn nữa! Thầy đã tiếp đãi chúng tôi
quá niềm nở. Xin thầy hãy thứ lỗi vì chúng tôi đã làm phí thì giờ quí báu
của thầy. Chúng tôi không dám giữ thầy lâu hơn nữa.

Vừa nói, anh vừa đẩy nhẹ sư cụ ra phía ngoài cửa y như ta đẩy một con
chiên bướng bỉnh. Còn chúng tôi thì không thể nào kìm được nữa. Vồ lấy
bát, đũa, chúng tôi bắt đầu ăn ngấu nghiến. Sư cụ lẩn vào trong bóng tối
mất dạng.

Về khuya, gió dịu đi nhưng lại trở thành lạnh giá và cóng buốt. Chúng tôi
trằn trọc dưới những chiếc khăn cổ, nặng và cứng như gỗ. Trước khi trời
sáng, Vũ-Quế-Phan đã gõ cửa khua chúng tôi dậy.

- Mặt trời mọc, dậy đi thôi!

Mới bốn giờ rưỡi sáng. Tiếng tụng kinh trầm trầm và đều của các nhà sư
vọng vào phòng như tiếng sóng nước rì rào vỗ vào bờ. Người rét run và đờ
đẫn vì cơn buồn ngủ, các bắp thịt nhức như dần sau một ngày vận động quá
độ, tôi bước chập choạng đến bên cửa sổ. Trời tối và trong suốt, những vì
sao lạnh băng và mờ nhạt, biến dần sang vẻ lóng lánh không mầu như
những viên ngọc. Pao khoác lên vai tôi một chiếc khăn ấm chiếc ít cứng
nhất rồi chúng tôi cùng đi ra ngoài đỉnh núi với các bạn khác. Khi chúng tôi
bước trên đám cỏ cứng, long lanh những giọt sương, ánh sáng đã trắng lóa
cả mọi vật và trên nền trời chỉ còn một vì sao cô độc. Chúng tôi đã có thể
nhìn rõ mặt nhau trong tia nắng ban mai đầu tiên của ngày.

Ngọn Tô-Vân-Phong đứng sừng sững đơn độc giữa một thế giới chìm đắm,
đỉnh núi nhô lên trên mặt lớp mây như một hải đảo, chung quanh các mỏm
đá mây trôi triền miên y như nước đại dương. Một màn trắng lẹ làng trải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.