ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 147

hiểm. Chúng tôi đi lang thang giữa các vườn cây và các vòm cây keo, hái
vài ba cánh hoa đồng. Chúng tôi có mang theo cả sách. Trong khi chờ đợi
máy bay- không đến- chúng tôi nằm dài dưới gốc cây đọc Tam-quốc-chí và
các bài thuyết chính trị của Bạch-Chung-Si.

Chúng tôi rời Quế-Lâm vào một trong những buổi sáng bị máy bay tới
viếng, vì trời hôm đó rất thấp, một lớp mây xám đã phủ ngang khắp vùng.
Những dẫy đồi bọc theo đường chân trời hiện ra như một khung cảnh
huyền hoặc. Giữa đám sương xám ngắt, nó có vẻ nổi lên như được khắc
trên bìa cứng. Với một ngày như vậy, không còn thấy ánh mặt trời chói
chang, ta biết rằng trời đã sang đông...

Hai ngày đầu chúng tôi được toàn xe tốt và tài xế giỏi, nhưng sau đó toàn là
xe cũ nát: đèn bể, nắp xe nhăn nheo và sét, thùng nước rỉ chẩy, động cơ
cũng chẳng tốt gì hơn... Những tên lái cái đống sắt di động đó chỉ một ý
niệm tối sơ đẳng về vấn đề cơ khí. Sau khi đã qua khu vực từ Quảng-Tây
đến Quế-Châu, chúng tôi giao phó sinh mạng cho những tên tài xế hoàn
toàn ẩu tả.

Dù vậy, so với cuộc hành trình đến Quế-Lâm, lần này có thể coi như thú vị
được. Đến giờ ăn, chúng tôi ngừng lại để kiếm đồ ăn nóng. Chúng tôi dừng
lại mỗi đêm để ngủ và đôi khi tại những chỗ đến lạ kỳ cục. Trên đường, quả
có nhiều chỗ làm chúng tôi thích thú, chỉ trừ những cua quẹo gắt, những
đường vòng vèo hay những khi xe phóng như bay trên các ghềnh đá và vực
thẳm, tính mạng giao vào tay những tên khùng không hề biết thắng là cái
gì.

Chiều tối hôm Giáng-Sinh, chúng tôi được nằm đất trong phòng tiếp tân
lớn của tòa thị chính Y-Trang, trên cái nền cao được dùng để trình diễn văn
nghệ. Ngày hôm sau chúng tôi tiến vào Quế-Châu, vùng rừng núi hoang vu
gần như không có ai tới, cho tới mấy ngàn năm gần đây vẫn cách biệt hoàn
toàn với thế giới bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.