ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 151

ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH

Han Suyin

www.dtv-ebook.com

Dịch Giả: Trùng Dương & Hồ Hải

Chương Mười

Khi viết cuốn sách này, tôi đã nghĩ chỉ nói về Pao và tôi, cuốn hút trong cơn
lốc của Trùng-Khánh binh lửa: đó là câu chuyện của hai thanh niên Trung-
Hoa, cũng giống như hàng triệu thanh niên khác, có cuộc đời và các cuộc
phiêu lưu tuy khác nhau về tiểu tiết, nhưng trên đại cương vẫn là câu
chuyện của dân tộc tôi. Nay tôi nhận ra không thể trình bày câu chuyện này
như một phản ảnh trung thực của nước Trung-Hoa nếu tôi không nói đến
Đại Gia-Đình, đơn vị chính của đời sống Trung-Hoa. Một nhà thực vật học
không thể nào chỉ nói đến chiếc lá hay cành hoa. Ông phải nghiên cứu tỉ mỉ
cái hạt, cái rễ, thân cây, lá cây và cành hoa, phải khảo sát cái cây như là
một toàn thể. Câu chuyện của tôi cũng vậy. Nếu tôi muốn nói về nước
Trung-Hoa một cách vững vàng thỏa đáng chứ không phải bằng cách chấp
nối vụn vặt hay méo mó, tôi phải mô tả cả gia đình tôi, cách sống, cách
nghĩ, cách ăn, cách chơi và cách đương đầu với tai họa. Bởi vì tại nước tôi,
đó là tất cả những điều căn bản của cuộc sống.

Tôi đã suy nghĩ sai lầm trong một thời gian khá lâu. Tôi tin rằng mình là
duy nhất và tự mình có thể đảm đương lấy vận mệnh. Tôi phải về đến Tứ-
Xuyên để nhận ra rằng tôi chỉ là tôi vì tôi là một người trong Đại Gia-Đình.

"Nếu có viết bút lông đẹp như vậy cũng không có gì là lạ, người ta nói với
tôi như vậy, không hề ngạc nhiên về cái tài này của tôi tý nào. Chú hai của
cô là một danh sỹ có hạng và ông nội của cô là một tay bút danh tiếng."
Trong khi nghiêng mình trước di ảnh bà tôi, tôi khám phá ra là tôi có vòng
lông mi cong vút của bà tôi và tôi tìm thấy chính ngay nụ cười của tôi trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.