ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 16

nhăn mặt dọa nạt chúng tôi. Tôi thấy tay bà hơi run run khi kéo sát đầu tôi
vào lòng bà. Tất cả chúng tôi đều nín lặng, không ai thốt ra một tiếng gì.

Rồi chẳng nói chẳng rằng, má tôi lại thản nhiên ngồi xuống chỗ cũ, lượm
cái khung thêu lên và chăm chú đưa đẩy các đường kim theo mẫu vẽ. Mấy
tên lính vẫn buông ra những câu cợt nhả thô tục. Chiếc kim thêu trong tay
má tôi vẫn lanh lẹ xuyên qua đâm lại trên làn lụa mỏng, để lại từng vệt chỉ
mầu. Sự bình thản của bà đã làm nản chí ba tên lính và ba cái đầu biến mất.
Chúng không còn đó nữa, chúng biến hẵn sau hàng dậu. Mấy chị em tôi,
sau cơn hốt hoảng thoáng qua, lại tiếp tục chơi đùa. Sau hàng dậu, mấy tên
lính đứng trù chừ một lát rồi bỏ đi. Đó mới chỉ là những tên đầu tiên. Còn
nhiều, rất nhiều tên khác nữa sẽ đổ vào Sầm-Giang để ăn cắp, ăn cướp và
để chém giết. Mẹ tôi đứng dậy và dẫn chúng tôi vào trong nhà. Cha tôi
cũng vừa từ sở về, vẻ hốt hoảng:

- Chúng đã đến rồi...

- Mấy mẹ con tôi cũng vừa nhìn thấy.

Khi tối đến, chúng tôi bỏ nhà, chạy băng đồng đến nhà một người bạn, một
người Ý-Đại-Lợi mà cha tôi quen. Hy vọng rằng, ít ra, họ cũng nễ mà chừa
những nhà người ngoại quốc. Chúng tôi mang theo những gì có thể bỏ
trong mấy bọc, ít quần áo ấm. Trước khi khởi hành, má tôi cúi gỡ mấy
chiếc hoa tai của tôi. Bà cũng tháo tất cả đồ trang sức của các em tôi và của
chính bà nữa. Không những vì đồ đó đắt tiền mà còn vì nếu chẳng may gặp
những tên lính cướp cạn, chúng có thể chụp lấy các đồ trang sức và dành
giựt làm đứt tai hay gây thương tích.

Khi tôi biết chúng tôi sắp đi và lý do tại sao, tôi muốn chạy đi kiếm chú
chiên con của tôi, nhưng không được phép. Tôi bị kéo đi, nước mắt tuôn
rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.