ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 165

gì ở chung quanh chúng tôi. Cái nhà này, cái nơi yên lành và quen thuộc
chúng tôi thường đến hàng ngày, không có gì có thể xảy đến cho chúng
được.

Trái ngược với mọi sự thật, bất kể cả lý trí, trong tâm tưởng chúng tôi, ai
cũng rất tin tưởng là mình bất diệt và cả gia đình, cả tài sản của mình cũng
vậy. Cho đến khi một cơn đại nạn kinh khủng thực sự rơi trên đầu chúng
tôi.

Người ta đã sửa soạn sẵn các hầm trú ẩn. Chúng tôi cũng có một cái ở đầu
đường, nhỏ và sơ sài. Số hầm không đủ mà lại không có tổ chức sửa chữa.
Người ta muốn đi đâu thì đi. Có nhiều hầm chật ních, có nhiều hầm lại
trống rỗng. Trong những cơn báo động, một sự hỗn loạn ồn ào rối rít tràn
ngập các đường phố, đến nỗi có một số người trốn ở trong nhà, phó cho
may rủi còn hơn. Chúng tôi cũng thuộc hạng đó. Nhớ đến hồi ở Quế-Lâm,
đến cơn sợ hãi truyền nhiễm, tôi thường đến căn phòng gần giữa nhà, nhất
là đại sảnh, để càng được xa với những tiếng la, tiếng ồn ào ở ngoài đường
càng tốt, và say sưa đọc sách. Chú Ba luôn luôn có vẻ lạc quan rất ngây
thơ. Nếu ở nhà, chú thản nhiên ngồi ở bàn làm việc, tập viết với cây bút
lông. Bất kỳ một sự lên gân; một sự co thắt bất thường nào của bắp thịt đều
làm hư các đường xổ. Cần phải làm chủ được bàn tay, đồng thời để cho nó
được tự do tạo thành những chữ được cân xứng, những nét thật dầy và rõ.
Thế có nghĩa là Chú Ba không hề bị khuấy động, vì các chữ chú viết trong
thời gian báo động đều tuyệt hảo.

Khi còi dứt báo động hú lên, chú thường đến ngân hàng để kiểm soát. Đám
nhân viên sống cả tại đó như là một đại gia đình với đủ cả đầu bếp, người
làm để xách nước và giặt rũ do cơ sở cung cấp. Khoảng sáu mươi nam nhân
viên sống chung trong các phòng ngủ lớn, mười ba nữ nhân viên sống trong
những phòng nhỏ hơn ở trên nóc nhà và mấy người làm sống riêng trong
các buồng khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.