ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 168

- Phố bên cạnh!

- Gần thế à! Chúng bay cao quá nên không thấy. Anh tưởng là họ nhắm phi
trường. Dội bom thành phố chẳng được cái ích gì. Phá của, đốt nhà có giúp
gì cho họ? Nhất định đây là một sự lầm lẫn. Cô đã gối đồ rồi hả? Chiều nay
anh sẽ cho người đến lấy những đồ quí. Cô gửi hết tất cả những gì có thể
sắp xếp được. Có thể sẽ còn có tai nạn như vậy nữa.

Suốt buổi chiều, tôi và mấy người làm lo gói ghém đồ đạc và gửi rất nhiều
kiện đồ quý của chúng tôi đi. Chúng tôi dọn sạch phòng đại sảnh, nhưng
cũng còn lại nhiều đồ- áo lạnh, các tấm thảm, nhiều sách vở, đồ đạc của
Pao và của tôi.

Đến chiều tối, tôi cảm thấy mệt lử vì nóng bức, cái oi nóng ngột ngạt của
mùa hạ Trùng-Khánh. Mùa hạ đã đến quá sớm vào tháng năm. Mặt đất khô
cằn và đầy bụi bặm nhưng không khí đè trên mặt sân như một chất nước
nặng nề và khó chịu. Tôi trèo lên sân thượng, trên nóc nhà nhưng cũng
không có một ngọn gió, tôi thấy ngột ngạt như bị nhốt trong chỗ kín, như
trong một căn buồng không có cửa sổ. Mặt trời đã lặn, nhưng khí nóng còn
bốc lên hừng hực trên nóc nhà. Bầu trời đỏ ửng, chụp xuống như một cái
vung, bưng kín hết cả chân trời. Mặt trăng mọc thật thấp ở phương đông và
bị hơi nước bao quanh thành sắc tím bầm, mặt trăng nặng nề, méo mó, cách
ba ngày tròn trăng. Nhìn xuống thành phố, tôi thấy các mái nhà vẫn san sát
như cũ, không bị đứt quãng.

Lão Lí ló đầu lên nơi đầu cầu thang:

- Thua cô cơm đã dọn!

Tôi xuống phòng đại sảnh. Lão Lí đã dọn bữa cơm chiều của tôi trên góc
bàn tiệc lớn tướng và trống trải. Mặc dù phòng mở ra trước sân trong nhưng
tôi chẳng thấy mát, chẳng thấy một ngọn gió. Ngọn đèn sáng chói không có
chụp hình như tụ sức nóng lại. Căn phòng này mỗi khi thật là sang trọng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.