ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 172

hàng dẫy giầy dép. Đúng lúc tôi cúi xuống để nhặt, trên trời vang vang
tiếng ù ù. Tôi đứng thẳng dậy, người cứng ngắc. Tiếng ù ù vang lên cho đến
khi trở thành một tiếng gầm nặng nề, nhức tai của một động cơ quay tít.
Một chiếc xe hơi hụ máy? Hay là? Tôi quay mình định đi ra cổng. Tôi
muốn coi xem có phải vậy không? Tôi đi tới sân giữa. Tiếng gầm vang lên
gấp bội. Trên trời chỉ còn là tiếng ầm ầm và rung động. Tôi ngước mắt nhìn
lên.

Chỉ nhìn một lần- máy bay và bom bắt đầu rơi, những chấm đen trong
không khí, phía sau đuổi máy bay. Bom đang rơi và tôi chạy. Tôi băng qua
các phòng, sân trong, tôi vơ vội lấy cái áo khoác của Pao trùm lên đầu
trong khi chạy, vào đến phòng đại sảnh, tôi lao xuống gầm bàn. Một tiếng
rít nhứt tai lẫn với tiếng gầm ầm ầm, rồi một tiếng nổ, một tiếng vỡ khủng
khiếp, một cuộc động đất. Bóng tối.

Giữa cơn kinh hoàng, ngay cái phút giây chớp lòa ấy, tôi cảm thấy tất cả
các cảm giác của tôi đều bùng lên trong một nỗi vui sướng cực độ: "Tôi
còn sống! Thế là xong, và tôi còn đây. Quả bom đã nổ, thế là hết và tôi hãy
còn sống!" (Có lẽ tôi đã kêu to lên thì phải.) "Thế là xong. Tôi may mắn.
Tôi còn nguyên vẹn. Tôi còn sống!"

Tôi còn nhớ lúc quả bom nổ, tôi há to miệng, không phải vì lo chấn động
đến tai mà vì tôi quá kinh hoàng để đóng nó lại. Tôi ngồi chồm hổm, dưới
bàn, giữa hai chân bàn và ngồi nhìn trân trân phiến gỗ trước mặt. Rồi đột
nhiên, màn tối chụp xuống.

Ngay sau đó, một cơn sợ tràn ngập lòng tôi, một nỗi sợ ghê gớm. Tôi bị
ngạt thở. Tôi không thể thở được nữa. Miệng và cổ tôi đầy những bụi. Nền
nhà bị xập. Tôi bị vùi dưới cái bàn- bị chôn sống! Chung quanh tối đen như
mực. Trần nhà và các bức tường đều đổ. Căn nhà đã xụp đổ trên bàn và bốn
chung quanh. Cái bàn đã đứng vững và tôi ngồi phía dưới, bị vây bốn
chung quanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.