ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 174

- Cô Ba cô đi đi! Hắn giục tôi. Ta không thể cứu Lão Sáng và đứa bé đâu.
Họ chết rồi.

Tôi lắc đầu và lại cào bới mặt đất cách điên cuồng hơn nữa, hai tay hất tung
các mảnh vụn.

- Nhìn, cô coi kìa, ở gần cửa!

Những căn nhà gỗ ba tầng nằm hai bên đầu hẻm dẫn ra đường phố chỉ còn
là những con lừa phừng phừng.

Hồng Sảo mặt sáng rực trước ánh lửa, tay dơ lên trời, vừa chạy vừa kêu
gào. Chúng tôi không còn bao giờ gặp nó nữa. Một lần nữa, Lão Lí lại gọi
Lão Sáng cách tuyệt vọng. Rồi bằng một giọng buồn rầu:

- Lão không trả lời. Thôi, chúng ta bới làm gì, vô ích. Cô Ba đi đi.

Chúng tôi chạy băng qua cửa. Lúc chúng tôi chạy ra đến đường, những
ngọn lửa cao vút trùm trên đầu thành một vòm lửa. Một tiếng răng rắc rợn
người. Căn nhà phía bên phải chúng tôi nghiêng đi, lảo đảo rồi gục xuống,
cháy hùng hục trên cái cổng chúng tôi vừa băng qua. Tất cả phía đường bên
đó chỉ còn là một biển lửa. Chúng tôi trợn mắt lên, kinh hãi. Rồi Lão Lí
chạy về một phía. Tôi chạy về phía ngân hàng.

II

LO SỢ

Dọc theo các đường phố toàn là lửa dưới chân, lào xào ngói vỡ và gạch
vụn. Giây điện đứt rối tung, các cột điện đứng cháy phần phật như những
cây thánh giá lửa hay nằm đổ nghiêng trên mặt đường. Tiếng lửa reo hò
càng ngày càng mạnh. Tiếng máy bay ù ù xa dần, sau khi đã hoàn tất nhiệm
vụ. Đến bây giờ tôi mới nhận biết sự hiện diện của những người chung
quanh, câm lặng, kinh hoàng. Không một ai lên tiếng. Người ta chỉ nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.