ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 185

Thôi cũng đành với số phận.

Thoáng một lát, tôi thấy có một mình trong ánh tối sắc lửa lung linh mờ
khói.

Ngoài phố không có đèn, tôi vội vã trở về nhà ngân hàng. Tôi nghĩ đến cơm
chiều nhưng chẳng có chỗ nào để mà ăn. Điều đó cũng không quan trọng
bao nhiêu vì tôi không đói lắm. Dù vậy bước chân tôi lảo đảo, mệt lả người
và không thể đi ngay thẳng được. Ăn cái gì có thể giúp tôi qua cơn chóng
mặt được. Đến gần nhà ngân hàng, tôi tưởng là mình mê khi thấy có một
ánh đèn mờ sau khung cửa; nhưng khi đi vào tôi thấy người gác cửa và hai
người làm đã trở lại.

Tôi đã thấy ngọn đèn Chiếu yêu của họ. Họ đã ăn cả rồi mà không còn gì
cả, nhưng họ mang cho tôi một bình trà. Họ trải mền của họ trên sàn nhà.
Tôi sờ soạng đi về phía phòng đợi và nằm dài trên ghế dựa dài bọc nệm da.
Nó thật rộng, thật êm nhưng lại đầy rệp. Tôi thấy là đã quá muộn để có thể
làm gì và quá mệt để có thể đi kiếm một chỗ ngủ khác.

Tôi đắp người bằng chiếc áo của Pao. Nó toàn mùi bụi và thoang thoảng
mùi băng phiến nhưng vẫn còn giữ nguyên mùi vị khó tả của Pao. Tôi hít
hà như một chú khuyển và thấy dễ chịu. Tôi lấy tay xoa nhẹ làn dạ rậm.
Thế cũng gần như vuốt ve Pao và tôi bật khóc tấm tức. Tôi chẳng chạy
được món gì ngoài cái áo này. Tôi rất buồn khi nghĩ đến bản chứng thư hôn
phối của chúng tôi, đến chiếc đồng hồ mà Pao đã cho tôi, đến cuốn thánh
kinh nhỏ có mang tên tôi với ngày cưới của chúng tôi trên trang đầu. Rồi,
giữa hai cơn xúc động, tôi tự nhủ là mình thật ngu xuẩn nếu khóc vì bất cứ
vật gì, bởi vì tôi còn có cái hạnh phúc tối thượng là còn sống. Tự nhủ thế
rồi tôi ngủ thiếp đi.

Đến sáng, cơn đói đánh thức tôi dậy. Hai người làm còn ngủ. Người gác
cổng đã đi. Trời hãy còn quá sớm để nhà giây thép mở cửa, nhưng tôi đi bộ
ra phố với hy vọng kiếm ra được thứ gì ăn sáng trước khi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.