ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 200

hành lý. Mới có chín giờ sáng nhưng mặt trời đã phóng xuống mặt cát
những tia lửa nóng như giữa trưa. Không khí vì hơi nóng và ánh sáng chói
chang như có ánh bạc lấp loáng. Cát nóng như muốn thiêu đốt chân tôi qua
làn da mỏng của đôi giày. Mắt bị chói lòa và đang buồn bực, tôi chẳng
muốn ngước mắt nhìn những kè đá của Trùng-Khánh nữa.

Trong khi khám xét hành lý của chúng tôi, lâu lâu nhân viên quan thuế lại
ngước mắt nhìn trời và lẩm bẩm: Thế nào cũng có báo động!

Rồi họ lo sợ dò nhìn lên các đỉnh đồi. Bởi vì không còn hụ còi Chình Páo
để báo động tiên khởi nữa. Nó đã làm cho người ta quá xúc động khi nó bất
ngờ hú lên. Người ta đã dùng nhiều cây cột trên các đỉnh đồi và mỗi khi
nghi ngờ có một cuộc oanh tạc, người ta thả lên trời những trái bong bóng
đỏ thật lớn để báo động. Trong lúc chờ đợi, với hy vọng Pao sẽ tới, bất thần
nhiều giọng người nhao nhao gần như là trút được gánh nặng:"Bong bóng
đỏ".

Chờ nữa cũng chẳng ích gì. Có thể Pao chẳng nhận được điện tín của tôi.
Tôi thuê một chiếc kiệu và đi về chỗ ở.

Chúng tôi vừa lên đến kè đá thì còi kung-si rúc lên. Hai người phu kiệu của
tôi gắng rảo bước, gần như là phóng nước kiệu giữa đám người nhốn nháo.
Nhưng đường xa quá. Chúng tôi sẽ không đến nơi kịp. Ngôi nhà mà Pao đã
kiếm được ở phía bên kia bức tường của thành cổ, ở trên bán đảo phía Gia-
Lâm.

- Chúng ta phải kiếm một hầm trú ẩn công cộng, hai người phu kiệu nói với
tôi. Sau lệnh Chình-Chi(*), cảnh sát không cho ai đi trên đường cả.

(*) Đình chỉ.

Ở Trùng-Khánh, tất cả các hầm núp công cộng đều ở dưới chân đồi. Đó là
một hệ thống các hầm dài, rộng từ hai đến ba thước, tối tăm, ẩm thấp và
ngộp thở. Các bức tường hầm đều rỉ nước. Đáy hầm toàn là bùn. Không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.