ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 202

rác rưới. Một Á Xẩm hiện ra ở lan can tầng trên và bắt một mẻ đầy vôi vữa
và rác rưởi xuống sân. Tôi vội phóng mình ra phía sau, nấp dưới cống để
tránh. Hắn cúi mình xuống hỏi tôi:

- Bà kiếm ai?

- Tên tôi là Tăng, tôi nói. Có lẽ nhà tôi ở đây.

Một người đàn bà gầy, mặc đồ đen, với một đứa bé đang ngậm vú mẹ bước
ra:

- Tăng tại tại(*), mời bà lên. Bà ở trên này với chúng tôi. Chúng tôi là Viên.
Mọi người đều đợi bà nhưng không biết bà đến ngày nào. Đừng để ý đến
những rác rưới này. Hôm nay chúng tôi bị oanh tạc và chưa kịp dọn dẹp.
Quả bom nhỏ xíu nên căn nhà còn nguyên. Nhưng cái bếp bị nát tan như
cái buồng sau của bà.

(*) Tại tại là bà.

Tôi lên trên hành lang bằng một cái cầu thang ọp ẹp vì mối ăn. Viên tại tại
đón tôi với nụ cười thân thiện và dẫn tôi đến phòng của tôi. Phía dưới căn
nhà đã khóa trái và các cửa nẻo đều đóng kín mít. Người chủ nhà đã dọn về
quê cùng với gia đình nhưng vẫn giữ nhà lại như vậy. Điều đó bất hợp pháp
vì quá thiếu nhà, chính phủ đã ra lệnh nhà trống đều phải cho thuê. Trên
lầu, hai dẫy phòng đối diện nhau qua một khoảng trống, mỗi dẫy có ba
phòng. Hai phòng về phía trái và đằng sau là của chúng tôi. Phòng trước
gồm có bốn đứa con của bà Viên. Bên đối diện là phòng của Viên tại tại
cùng chồng và bốn đứa con nữa, thêm một gia đình năm người khác. Các
người làm ngủ ở ngoài hành lang và dưới sân.

Vôi vữa vẫn tiếp tục đổ từ trên trần xuống ào ào. Cửa nẻo đều long khỏi
bản lề và đổ nghiêng. Cửa sổ chỉ là những lỗ hổng trên tường. Khung cửa
và cánh cửa đã biến mất từ lâu. Các phòng đều rất nhỏ và rất nóng. Muốn
đi vào phòng của chúng tôi phải đi qua căn phòng ngoài của bốn đứa con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.