ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 216

- Tôi khâm phục lòng yêu nước của cô. Cô đã chấp nhận từ bỏ cuộc sống
dễ dãi để đến đây và cô đã quyết chọn cuộc sống cơ cực nhất là cuộc sống
ở mạn Tây-Bắc. Đó là điều rất đáng khen ngợi.

Lệ-San thật ngạc nhiên, cô ta đang đợi một cuộc cãi lý. Cô ta ngần ngại
trong một lúc, nghi ngờ có điều lừa lọc chăng. Nhưng ánh mắt của An-Tôn
rất thành thật. Cô ta cười thật tươi. Cô đang nghiêng người về phía chàng ta
để thuyết về sự bóc lột của tư bản, nhưng anh chàng lại chỉ chăm chỉ nhìn
cặp mắt sáng, đôi môi hồng và mỉm cười mơ màng. Khi hăng say, Lệ-San
quả là hấp dẫn.

Buổi tối, Lệ-San và tôi chia nhau chiếc giường hẹp. Quế-Phan có cái
trường kỷ. Lệ-San giữ tôi thức đến khuya, thì thầm hỏi dò về An-Tôn.

- Chỉ tiếc là anh ta không phải là cộng sản, sau cùng cô ta thở dài. Em sẽ
khuyến dụ anh ta.

Sáng hôm sau, khi Lệ-San đi làm, An-Tôn tuyên bố với tôi:

- Cô ta còn trẻ quá, tôi sẽ làm cô ta hồi tâm!

Tôi than thầm:

"Thế nào rồi cũng khối chuyện om xòm!"

Mấy ngày sau mụ chủ nhà bằng lòng nhường cho Lệ-San một cái phòng
nhỏ, đúng hơn là kho chứa củi. Chúng tôi cũng kiếm được cho Quế-Phan
một cái gác xép ở nhà bên cạnh. Pao và tôi lại có được một phòng riêng và
An-Tôn lại trở ra cái trường kỷ. Chúng tôi cùng ăn chung với nhau. Đó là
cách duy nhất để giảm thiểu chi tiêu trong cái ngân sách eo hẹp của chúng
tôi. Hết sức tiện tặn, cắt đầu này xén đầu kia, chúng tôi mới dành đủ tiền để
thuê một á-xẩm để làm bếp tuy rằng tôi và Quế-Phân vẫn giúp nấu nướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.