ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 220

- Không phải vậy, nhưng thằng bạn thân nhất của tôi là cộng-sản. Một tên
cộng sản thật. Nó thuộc gia đình khá giả, nhưng từ bỏ hết và đi theo tụi Đỏ.

- Nếu anh phục họ vậy, sao anh không theo họ? Bởi vì anh muốn nhân dân
có một lá cờ, một cái tên, một bản đồ. Các anh chỉ muốn hò hét và lên án tử
tất cả những ai yêu nước hơn các anh.

Tức giận điên người, An-Tôn bỏ ra ngoài. Lệ-San bật khóc:

- Tôi ghét anh! Tôi ghét anh! Cô ta chạy vụt ra khỏi phòng.

Khi An-Tôn trở lại(hoàn toàn giống hệt như Pao với khuôn mặt xung, đau
khổ mà cố không để lộ ra), tôi nói với anh:

- An-Tôn, đừng quá nóng giận như thế. Cô ta cũng thương anh nhiều lắm.

- Tôi yêu cô ta. Nhưng tôi không thể thay đổi lý tưởng theo cô ta. Sự thật
rất là quý và nó lại quý giá hơn tình yêu chị ạ!

- Có nhiều sự thật, tôi trả lời. Sự thật không giống nhau đối với mọi người.
Lệ-San cũng có lý tưởng tuy rằng đôi lúc cô ta không hành động đúng theo
lòng tin.

- Chị ơi, tôi không thể bỏ lý tưởng cũng không thể bỏ nhiệm vụ vì một
người đàn bà. Đàn bà phải theo chồng, anh ta kết luận.

Tôi thở dài. Với mọi người, sự thật là sự tự chứng nghiệm lấy mình. Chính
vì lý do đó mà tôi để Pao đi thi hành nhiệm vụ của chàng, có thể đi đến cái
chết không chừng. Nếu tôi mà giữ chàng lại, thế nào rồi chúng tôi cũng thù
hận nhau. Bởi vì cái chết lớn nhất chính là từ khước hoàn thành nhiệm vụ.
Ấy vậy mà người ta luôn luôn đòi hỏi đàn bà phải làm như vậy và coi đó
như là một bổn phận tự nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.