ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 40

- Thế chị không biết là anh ta được chính phủ gửi sang đây học về Pháo-
binh tại Sandhurst à? Những tư tưởng của chị chắc phải đổ lửa vào đống
thuốc nổ còn gì. Anh chàng này rất kiêu hãnh, rất yêu nước và rất trẻ. Anh
ta là một quân nhân!

Cô ta nói đến thân phụ Pao. Tôi hết sức kinh ngạc:

- Sao? Thế ra anh ta thuộc gia đình Tăng này đấy à? Tôi kêu lên. Nếu thế
thì tôi quen anh ta mà. Chúng tôi cùng sống ở Bắc-Kinh, cùng chơi đùa với
nhau khi còn nhỏ mà!

Khi chúng tôi gặp lại nhau, Pao lạnh lùng băng giá, chẳng chào tôi lạnh
nhạt. Nhưng tôi lại tìm thấy dưới vẻ nghiêm khắc vũ biền đó, hình ảnh của
một cậu bé đã từng là lãnh tụ, là hoàng tử của lòng tôi khi chúng tôi chơi
trò đánh nhau dưới rặng liễu trên hè phố Bắc-Kinh.

- Tăng-Yến, anh không nhận ra tôi hay sao, tôi gọi tên trẻ con của chàng.
Anh không nhớ con kinh trong Tử-Cấm-Thành, những buổi đánh nhau của
chúng ta trên bờ kinh hay sao? Hồi đó tôi đâu có chủ hòa!

Suốt mùa hè năm đó- hè năm 1937- chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần,
thường là với sự hiện diện của vài người khác, ít khi chúng tôi gặp nhau
riêng. Không có bao nhiêu sinh viên Trung-Hoa tại Anh, bởi thế chúng tôi
thường hội họp nhau và do đó tôi với Pao thỉnh thoảng lại gặp nhau. Lần
nào chúng tôi cũng cãi nhau về đủ mọi thứ vấn đề. Trong tất cả các vấn đề
bàn cãi, ngoại trừ các vấn đề thông thường, ý tưởng chúng tôi luôn luôn
nghịch nhau. Tôi viết thư về nhà kể lại những liên lạc của tôi, đồng thời có
nhắc đến tên Pao mà không chú ý đến điều đó lắm. Chú tôi trả lời như sau:

"Cách đây vài năm, thân mẫu của người này có tiếp xúc với gia đình ta, ý
muốn xin con cho anh ta. Vì việc hôn nhân không có kết quả, tốt hơn là con
không nên gặp anh ta nữa. Hai người không nên thân thiết nhau làm gì
nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.