ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 56

kiến của Pao nhưng chàng chẳng giúp gì được. Chàng lấy tay sờ mấy sấp
hàng nhiễu và thì thầm:

- Liệu mặc hàng này em có bị lạnh không? Vả lại nó có vẻ không được bền.

Rồi chàng lảng ra chỗ khác và chăm chú xem tủ đồng hồ. Khi tôi lại gần,
chàng đang xem xét một chiếc nhỏ xíu bằng bạch kim với sợi dây đeo bằng
kim khí.

- Em có thích cái này không? Chàng hỏi.

Cái đồng hồ quả là đẹp, đẹp nhất trong quầy. Chàng đeo vào cổ tay tôi.

- Quà sinh nhật cho em.

Đó cũng là kỷ vật đính hôn của chúng tôi, bởi vì quá nôn nóng rời nước
Anh, chúng tôi quên cả nghĩ đến việc trao đổi kỷ vật theo phong tục nữa.
Nếu chúng tôi đính hôn theo sự dàn xếp của gia đình, theo đúng phong tục
cổ hàng bao thế kỷ xưa của người Trung-Hoa, hai bên giòng họ sẽ trao đổi
đủ thứ quà, nhiều và quý giá hết mức mà hai gia đình có thể đài thọ- các
cây lụa, vòng vàng, khăn thêu, bình, chóe, các đồ sơn mài- tất cả sẽ được
chất trên những cái khay sặc sỡ do hai người khiêng, đi dài theo các đường
phố, trong tiếng kèn, sáo chập chóe dẫn đầu.

Nhưng cái cách Pao tặng tôi món quà của chàng là lúc chàng khóa sợi dây
vào tay tôi, chứa một vẻ thành khẩn trang trọng gấp ngàn lần các cuộc lễ
lạc có tính cách phô trương kia.

Sau khi chạy quanh Hồng-Kông ba ngày, thành phố này đã trở thành quen
thuộc. Khu thương mại phủ một mầu xám và có vẻ cũ kỹ như thế được xây
từ thế kỷ 19, các ngôi nhà gạch đầy bụi, những chiếc lan can, những cửa tò
vò. San sát trên những đường hẻm tạp sắc, đông đúc là những ngôi nhà hai
tầng mỏng manh, cái nọ nối tiếp cái kia kéo dài hàng cây số. Các xe kéo
chạy ào ào trong tiếng kèn kêu toe toe, các xe điện khập khiễng lăn trên hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.