ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 72

Pao giải thích với một giọng cộc lốc và khô khan:

- Chúng ta không bị đánh bại, chúng ta không rút lui. Nhưng việc bảo vệ
Vũ-Hán tổn hại quá mức. Hơn lúc nào hết, chúng ta phải tiết kiệm lực
lượng. Bộ Chỉ-Huy tối cao đã quyết định một cuộc lui quân chiến lược. Tất
cả các kế hoạch đã được nghiên cứu, các căn cứ mới đã được thiết lập. Tất
cả các công sở đều ở lại để hoàn tất cuộc rút lui.

- Nhưng không ai hay cả; mọi người đều tuyệt đối tin tưởng là thành phố sẽ
đứng vững. Chính phủ không thể bỏ rơi họ mà không báo động gì cả.

- Họ sẽ được thông báo. Đã có những lệnh báo động rồi. Chính phủ đã ra
lệnh di tản dân chúng từ lâu. Nhưng nếu họ không tin, nếu họ không tuân
lệnh, liệu đó có phải là lỗi chính phủ? Các nhà máy, các cơ sở kỹ nghệ và
công nhân đều đã di tản hết. Chính phủ hết sức giúp đỡ những người nào
muốn đi. Nhưng một cuộc xáo trộn vào lúc này sẽ ngăn trở cuộc chuyển
quân và làm lộ ý định của ta cho địch quân...

- Pao, chừng nào?

- Anh không biết. Rất gần đây!

Nhưng chẳng có gì thay đổi hết. Những tấm bích chương"Bảo vệ Vũ-Hán
đến cùng" vẫn chói lọi tin tưởng trên các mảnh tường và các bản thông tin.
Dân chúng vẫn tấp nập đi lại trên đại lộ Bund dưới ánh nắng thu ấm áp, vẫn
thản nhiên nhìn những con tầu lên xuống hàng như thường lệ. Thành phố
vẫn vui tươi và vẫn làm ăn tấp nập. Đàn bà, trẻ con, các chủ tiệm vẫn đứng
trước cửa hàng, tất cả mọi người vẫn còn ở đây. Và chẳng bao lâu nữa...
"Gần đây", Pao đã nói mà. Hàng tuần? Vài ngày?

Biết một điều mà không ai biết thật là khó chịu. Gánh nặng của cái tin mật
đó nặng nề đến cái độ mà trí óc tôi không thể chấp nhận được. Chỉ trừ khi
tôi có Pao bên cạnh, khi tôi nói với chàng, nếu không, nó lặn sâu vào lớp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.