ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 74

chúng tôi nhìn thẳng mặt nhau, chúng tôi quên ngay lời đang nói, chúng tôi
bất chợt im lặng giữa một câu nói.

Gần đến ba giờ, giờ hẹn để đi đến nhà truyền giáo. Tôi đã chuẩn bị sẵn
sàng để đối phó với sự kiểm soát chặt chẽ của gia đình Pao mà hiện chú
chàng, Tướng Tăng sẽ đại diện. Một chút phấn hồng và son trên má trên
môi, nhưng đừng nhiều quá. Một chiếc áo dài rất cổ. Tôi cài thêm vài bông
hoa lên đầu, nhưng vẫn không quá nhiều. An-Phương đến tìm và tôi chạy
xuống đón anh, hai bàn tay vẫn cầm bó hoa. Pao bước ra với bộ lễ phục,
dây lưng to bản, giày cao cổ cùng tất cả các phù hiệu cùng cấp bực mới của
chàng nhưng đầu lại để trần. Chàng cầm chiếc mũ nơi tay, giọng chê bai:

- Cái mũ này! Đâu có thể như thế này được. Xanh mới khổ người ta chứ.
Nó không hợp với bộ ka-ki này chút nào cả, chẳng khác nào cỏ mà đi với
lúa.

Tại Trung-Hoa không có mầu sắc bắt buộc cho các loại sắc phục. Chúng tôi
luôn luôn ghét sự đồng hóa, vì thế các món quân phục được tha hồ chọn
mầu, từ mầu vàng nhạt qua các mầu cá vàng, mầu cứt ngựa và mầu xanh lá
lúa cho đến mầu đỏ xẫm. Chiếc mũ của Pao không hợp với mầu của bộ lễ
phục chàng đang mặc.

- Thế còn chiếc mũ cũ của anh! Tôi đề nghị cách yếu ớt.

- Khổ cái là kiểu đó đã có lệnh thay. Vả lại nó vàng quá và cũng chẳng hơn
gì cái này. Đó là lý do khiến anh đã phải đặt làm một cái khác. Anh đã chỉ
dẫn cho tên thợ may. Hắn bảo đảm và vào giờ chót hắn đưa cho anh cái của
nợ này.

Vấn để khá quan trọng. Một sỹ quan không thể đi ra đường mà để đầu trần.
Điều này coi không được. Cần phải có một cái mũ và Pao không phải hạng
người sao cũng được. Không có điều gì sai chạy được chấp nhận trong buổi
lễ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.