ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 84

- Đợi ở đây đến phút chót cũng chẳng có ích gì, Pao kêu lên. Có lẽ đến nửa
đêm tầu mới chạy và ngày mai em còn phải làm việc ở nhà thương nữa. Giã
từ lúc nào cũng thế mà thôi. Tốt hơn hết chúng ta hãy tạm biệt nhau để em
còn về ngủ lấy một chút.

Chúng tôi từ biệt nhau. Nước mắt mặn thắm trên môi hôn chúng tôi. Rời
boong tầu, chúng tôi phải xô đẩy để chen xuống một chiếc cầu thang vừa
hẹp vừa dốc đứng, rồi lại phải xô đẩy giữa đám đông lổn nhổn trên boong
dưới để ra cầu. Xuống đến đất chúng tôi mua vài cái bánh bích quy và mấy
chiếc bánh mè bởi vì cả hai tôi đều chưa ăn tối. Sau khi ăn xong, Pao vẫy
cho tôi một chiếc xe.

- Thôi em về đi.

- Anh đi.

Chỉ có thế. Ánh đèn pha sáng chói và những người qua lại tấp nập khiến
chúng tôi không có thể làm gì hơn. Chiếc xe kéo tôi chạy băng băng. Pao
quay người đi, mất hút vào trong đám đông.

Tôi trở về căn phòng lạnh lẽo, căn"nhà" của chúng tôi. Chúng tôi đã cùng
nhau cười vì cái vẻ kỳ cục của nó. Tối hôm nay nó trở thành gớm ghiếc với
mớ đồ cổ, với những tấm tranh tồi tệ trong những cái khung lớn quá khổ
treo nghiêng ngả trên tường, với ngọn đèn điện chói mắt dưới cái chụp thủy
tinh mầu hồng nhạt. Vì gió cuốn nên bụi phủ khắp nơi và sờ nơi đâu cũng
đều thấy nhám bụi.

Tôi đi lại như người mộng du, đầu óc còn choáng váng về sự đột biến của
các biến cố. Đây chỉ là một cơn mơ, một cơn mơ! Pao đâu có đi thật. Tôi sẽ
thức dậy trên cái giường rộng thênh thang và sẽ thấy chàng bên cạnh. Hình
như tôi đã nằm trong bóng đêm đen một giờ không chợp mắt, quá đau khổ
để có thể khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.