ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 86

Buổi chiều, sau khi làm việc, tôi thấy chán nản, trống rỗng thay vì nôn
nóng về với Pao như mọi khi. Nhưng Pao đã đi rồi. Tôi đi dạo một mình
trên đại lộ Bund, để mặc cho đôi chân mang tôi đến cầu tầu chỗ tôi đã nhìn
Pao lần cuối cùng. Lại vẫn cảnh cũ, một đám người đông lố nhố trên cầu
tầu, những chiếc xe hơi, những xe kéo, những phu khuân vác, những bà mẹ
ôm con, tất cả cái ồn ào náo nhiệt của một cuộc lên tầu; lại cảnh ngày hôm
qua tái diễn. Thật là khó tưởng được rằng Pao không có ở đây như ngày
hôm qua.

Tôi gặp An-Phương đứng giữa một đống máy móc trên cầu tầu. Anh cười
với tôi:

- Dọn nhà chị ơi!

Tầu của anh sẽ rời bến tối nay. Anh hỏi thăm Pao. Tôi kể cho anh nghe.
Anh ta nhìn tôi soi mói và bảo:

- Chèng đéc! Có lẽ hai người biết đang làm gì đấy chứ! Nếu tôi có vợ, tôi
sẽ mang cô ta theo, Hán-Khẩu sẽ thất thủ nay mai.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy giữa một tiếng ầm ầm khó chịu, một tiếng gầm
nhỏ như nhuốm mầu kinh hãi.

Bây giờ dân chúng mới rõ cái tin tệ hại.

Đây hẳn là một cuộc rút lui nhưng không hỗn loạn và kinh hoàng. Tiếng
người lao xao, tiếng giầy dép khua rào rào đã đánh thức tôi dậy. Tôi nhìn
dòng người qua cửa sổ. Họ sẽ băng qua hàng trăm cây số để đi đến Ích-
Châu, đến Tứ-Xuyên. Mùa đông giá buốt sẽ đón chờ họ.

Đường phố ngập nắng. Gió thổi lồng lộng trên nền trời xanh, lao qua những
ngôi nhà với tiếng gào hú lanh lảnh, gió lạnh biểu hiệu của mùa đông giá
buốt thổi tốc lên thân hình của hàng vạn người đang lang thang trên các nẻo
đường xa lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.