ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 85

Rồi bất thần như bừng tỉnh sau cơn ác mộng, tất cả những ý thức về bổn
phận, chịu đựng tan biến hết. Tôi sẽ làm gì ở Hán-Khẩu trong khi Pao đang
trên đường đi Trường-Sa. Dễ thường trong khắp cả xứ Trung-Hoa tôi chỉ có
thể làm việc ở Hán-Khẩu được thôi sao? Có gì đáng kể, không, không có gì
đáng kể ngoài việc chúng tôi phải được gần nhau! Tại sao tôi lại không đi
cùng với chàng? Tại sao tôi lại để cho Pao đi một mình như vậy?

Tôi nhẩy ra khỏi giường- chưa đến nửa đêm- mặc quần áo, vứt vội vàng
một vài thứ vào trong va-ly, với lấy cái sắc tay rồi chạy như bay ra đường.
Tôi gọi một chiếc xe kéo và dục:

- Mau lên, mau lên.

Chiếc xe phóng vụt về phía đại lộ Bund, chồm tới chân cầu tầu. Chiếc tầu
chở Bộ Tham-Mưu đã ra khơi, mang theo cả Pao đi rồi.

Chẳng còn gì ngoài mặt nước loang loáng ánh đèn phản chiếu trên mặt
sông.

Sáng ngày hôm sau, từ khung cửa sổ của dẫy nhà dành cho y tá, tôi đã
chứng kiến một cuộc dội bom. Tại Thượng-Hải, tại Quảng-Châu cũng như
tại Hán-Khẩu, quân Nhật luôn luôn tránh xa các nhượng địa quốc tế. Chỉ
trừ lý do tai nạn, nếu không chúng tôi có thể nhìn ngắm cuộc chiến từ các
khung cửa sổ hay từ trên nóc nhà mà không sợ nguy hiểm gì; chiến cuộc
thật là gần gũi, đôi khi xảy ra ngay sát cạnh mình, chỉ cách vài dẫy nhà.
Người ta sẽ có cảm giác lạ lùng khi thấy mình ở kề cận nỗi nguy hiểm
nhưng vẫn tách ra riêng biệt, như những người ngoại quốc ở Thượng-Hải
thường bình thản nhìn Thương-Bắc bị dội bom và bốc cháy bên kia vịnh
Tô-Châu, đôi khi họ mở dạ tiệc trên nóc nhà để tìm những cảm giác mạnh
khi nhìn những ngọn lửa liếm từ đường này sang đường khác trong thành
Nam-Đảo, họ có gì khác biệt với những người Trung-Hoa vẫn thường tụ
họp tại miếu ông địa để xem hành hình các tử tội? Chỉ có điều ở đây, người
ta không nhìn thấy máu; đó là sự khác biết độc nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.