ĐƯỜNG VỀ TRÙNG KHÁNH - Trang 91

phút trôi qua. Những tiếng hò của đám phu khuân vác im bặt. Bất thần đèn
điện bật sáng. Boong tầu rung theo nhịp máy chạy. Tướng Tăng quay sang
Pao:

- Sao? Anh chị đã chiếm được chỗ rồi chứ? Cốt sao cho tiện là được, anh
thấy mọi người không?

Pao trả lời:

- Cháu thì xong rồi, nhưng nhà cháu không đi theo. Nàng ở lại Hán-Khẩu.

Mặt tướng Tăng cau và tối sầm lại:

- Sao? Anh để cho chị ấy ở lại à?

- Vâng, nàng ở lại tiếp tục làm cho bệnh viện.

- Cả hai người đều điên hết cả, tướng Tăng kêu lên. Bộ anh không biết là
Hán-Khẩu sắp mất hay sao? Đây là một cuộc rút lui.

- Đúng vậy, nhưng...

- Hán-Khẩu sẽ mất đến nơi, chỉ nội một tuần nữa quân Nhật sẽ chiếm được
thành phố.

Pao tái xanh mặt. Chàng thú thật với tôi là quả thật lúc đó chàng như bị
điện giật trúng ngay tim. Chàng nhẩy phóc tới bên phòng lái, chụt xuống
chiếc thang hẹp, nhào qua đám đông đen nghẹt trên boong dưới, cố rẽ
đường tiến ra phía cầu tầu. Nhưng máy tầu đã quay, người ta đã kéo neo.
Đúng lúc chàng đặt chân lên bậc thang đầu tiên của boong tầu, tầu rùng
mình và tách khỏi bến. Lúc chàng chạy ra đến thành tầu, nước đã ngăn đôi
tầu và bến. Khoảng cách càng ngày càng xa, không thể nào nhẩy lên bến
được. Pao quay lại chạy băng qua đám người và đồ đạc vào phòng máy.

- Quay lại, chàng van nài, quay đầu lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.