DỨT TÌNH - Trang 108

– Chỉ có thế! Hằng quyết định đi thôi. Tôi ở đây lâu rồi, chắc Đức cũng

sắp về. Tôi sẽ xuống đứng dưới đường kia mà chờ mình… Tôi sẽ đứng nấp
vào một chỗ nào đó để đợi mình… Nếu Hằng còn yêu tôi, dám hy sinh danh
tiết vì người yêu, thì mình sẽ lẻn ra đi, tôi xin chờ mình, chờ mình… mãi
mãi đến đêm khuya! Từ dưới đường, tôi sẽ nhìn lên cái cửa sổ phòng này,
nếu đèn còn sáng, cửa còn mở, thì tôi còn chờ Hằng mãi mãi! Thật thế, tuy
mưa, tuy rét, tôi cũng đứng chờ đợi được, vì bây giờ tôi đã có can đảm lắm.
Mình muốn ra đi cùng tôi thì mình chỉ cần gói ghém một ít quần áo vẫn
dùng thôi. Tôi đã có đủ tiền hai xuất tàu…

Hằng ấp úng mà rằng:
– Tôi tưởng là nếu…
Nhưng Việt Anh ngắt lời nàng:
– Thôi, tôi phải xuống đây. Nếu mình đã suy nghĩ kỹ quyết ở lại… thì

mình chỉ có việc đứng lên ra đóng cửa sổ lại! Nếu tôi thấy đèn tắt cửa đóng
thì tôi đi… Trời ơi. Nếu vậy thì ác quá nhỉ? Thôi, hoặc là chốc nữa, hoặc là
không bao giờ ta thấy mặt nhau nữa… Tôi chờ Hằng đấy… Hằng ngẫm nghĩ
đi… quyết định đi… Tôi van Hằng!

Nói xong, Anh nhanh nhẹn cầm mũ ra khỏi phòng, xuống một lúc lâu,

Hằng ngồi bưng đầu ngẫm nghĩ… rồi Hằng đứng lên, ra cửa sổ nhìn xuống
đường… Trời rả rích mưa… Gió thổi ào ào, mặt đường nhựa đầy những ánh
sáng đèn điện. Lá rụng phủ lác đác khắp mặt đường. Một lát, nàng quay vào
gọi con Nguyên và bảo:

– Đem cho tao cái va ly con vào đây.
– Bẩm con đã lấy dưa ngâm dấm…
– Thôi, đem cho tao cái va ly…
Vừa lúc đó chợt thấy tiếng còi xe hơi gọi mở cổng. Hằng thấy mồ hôi toát

ra đầm đìa khắp mình. Nàng thấy chóng mặt như muốn ngã lăn xuống đất…
Vừa lúc đó, Đức uể oải bước lên… Chàng hỏi:

– Mợ chưa đi nghỉ kia à?
Hằng bảo con Nguyên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.