DỨT TÌNH - Trang 50

– Mình điên thật! Đi vào nằm đó, cứ chín giờ tối đã phải đi nghỉ không

được tiếp ai nữa. Bao nhiêu đêm tôi không được trò chuyện.

Hằng nhìn chàng rồi rũ rượi ra cười:
– Mình làm như chúng ta đã qua buổi tân hôn rồi vậy! Hai nữa, chả nhẽ

tôi lại có thể về dưỡng bệnh tại nhà mình! Mỗi ngày gặp tôi hai lần, thế mà
mình vẫn chưa hài lòng ư?

Anh cũng cười chữa thẹn nhưng lại đi nói thêm một cách khôi hài:
– Dù sao tôi cũng cho đó là một sự vô lý. Người ta không cho phép mình

được ăn một bữa cơm ở ngoài. Tôi muốn mời, không được. Mà những lúc
được gặp mình nó chóng hết làm sao!

– Nếu cứ chiều chiều mình đánh xe năm mươi cây số về với tôi rồi đêm

lại phải ra đi, tôi cho còn vô lý nữa ấy. Nhưng thôi cố kiên tâm vậy. Tôi chỉ
còn có hơn mười ngày.

– Thế thôi à?
– Mạnh khỏe hẳn rồi, tôi cũng phải sửa soạn thì vừa chứ.
– Riêng phần mình, có phải tiêu đến số nghìn?
Việt Anh lắc đầu:
– Không. Một người đã cực lực công kích những cái xa xỉ trong mọi cuộc

hôn nhân xưa nay, bây giờ cũng thế, họ cười chết. Độ một nửa cũng đã dư
dật.

Hằng vỗ vai bạn:
– Thôi thế cứ an lòng.
Anh gật đầu không đáp. Chàng rất lấy làm hổ thẹn vì trước ái tình, những

điều về tiền tài có thể khiến chàng phải mang tiếng là con người chẳng thật
thà về lòng yêu. Không, nếu Tiết Hằng nghèo hèn, có lẽ chàng còn yêu hơn
nữa. Chứ nay, bao nhiêu cử chỉ để tỏ lòng yêu dấu chàng đều phải gìn giữ dè
dặt kẻo sợ mắc tiếng: vồ vập một đống tiền. Chàng khó chịu vì thấy như cái
vô hình của kim tiền cũng có thể cứ hiện hình thành một bộ mặt mỉa mai.

Hằng không hiểu thế, lại nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.