DỨT TÌNH - Trang 51

– Tôi cũng lấy làm bực cho mình, lúc nào cũng cứ phải luẩn quẩn về kinh

tế. Người tài giỏi đến đâu cứ thế, cũng phải bước giật lùi. Lúc nào cũng khổ
về chuyện tiền thì tài nào mà không mai một! Nhưng thôi, chỉ còn vài tháng
nữa, chúng ta sẽ được yên. Rồi mình sẽ nghỉ vài năm để di dưỡng tinh thần
bằng sự đọc sách. Hay là, Anh ạ, ta nghỉ độ hai năm đi du lịch cho hết Đông
Dương? Chứ trẻ trung như ta, tội gì!

Anh lắc đầu:
– Không, nghỉ vài năm thế nào được. Phải làm…
– Kiếm tiền? Thôi đi, mình đừng nói dối tôi. Mình làm chỉ có lỗ vốn…

Còn nếu mình muốn, lập một cơ quan to tát hơn trước thì cũng dễ, tôi xin
chiều ý, nhưng dù sao, ta cũng nghỉ vài năm để đi chơi và để… và để có thời
giờ yêu nhau cho thỏa thích. Việt Anh! Hằng hăm nhăm, hăm sáu tuổi rồi,
sắp ba mươi đến nơi rồi, sắp già rồi.

Anh lúng túng:
– Thế nhưng mà…
Không nghe thấy, Hằng lại tiếp:
– Bây giờ ta đương có thời giờ, đương có sức khỏe, đương có tiền bạc,

tội gì chẳng hưởng ngay? Kẻo không mai sau lại vô số sự ngăn trở, thí dụ tôi
chửa, đẻ chẳng hạn. Hoặc nhỡ chết chẳng hạn…

– Đừng nói dại.
– Biết đâu đấy! Ở đời này, phải đề phòng những sự bất trắc của hạnh

phúc mới được. Mà không nên để lại hôm sau những điều mình có thể
hưởng được ngay ngày hôm nay!

Việt Anh cau mày:
– Nhưng mà… Hằng! Những lời chân thực của mình làm tôi rất cảm

động. Nhưng tôi… nhưng có lẽ tôi không nên biểu tình… vì rằng… tôi có
quyền gì được hưởng những cái ấy nhỉ! Tôi yêu Hằng là vì yêu Hằng chớ có
phải vì Hằng giàu có đâu. Mình chỉ nên cho tôi được hưởng lòng yêu của
mình, đừng nên đồng thời cho tôi hưởng cả sự phú quý. Tôi chỉ muốn biết
có ái tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.