Thế rồi ba người đứng tần ngần. Biết chắc anh em người ta có chuyện
riêng với nhau, Việt Anh vội cáo thoái:
– Thôi, tôi xin phép. Chốc nữa mong bác tạt lại chơi.
– Vâng, vâng. Nhưng mà lại nhà riêng hay lại tòa báo?
– Nhà riêng, số 14B, phố Nam Tràng.
– Về ngả nào thế nhỉ?
– Gần Tây Hồ.
Anh lên một cái xe tay; Hằng đưa Đức vào bệnh viện. Đến phòng, nàng
bảo đứa con đòi đi lấy nước nóng rồi mời Đức ngồi và hỏi:
– Thầy me em có nhắn gì cho em không, anh?
– Ông bà hỏi cô có cần tiền không thì gửi. Mà gửi tên ai, thế nào, gửi cho
thầy thuốc hay tên cô?
– Tiền à? Làm gì nhỉ? Tôi cũng còn nhiều, đủ tiêu?
– Thế cô mạnh hẳn chưa?
– Em mạnh lắm rồi anh ạ. Ở mỏ có gì lạ không?
– À vừa rồi có mấy cái cờ đỏ với mấy trăm truyền đơn. Sở mật thám Hòn
Gay về bắt lung tung cả.
– À chết, tí nữa quên mất! Anh về lấy cho em sáu trăm nhé. Gửi bưu
phiếu cho tên em, ở đây. Việc cần lắm đấy nhé, anh nhớ đấy nhé!
– Việc gì mà cần ngay thế?
– Rồi em sẽ cắt nghĩa cho thầy em sau.
– Hay là…
– Thế nào?
– Hay là tôi sẵn đây, tôi ứng ra trước. Gửi bưu phiếu sợ phải đợi lâu
chăng…
– Hay thế cũng được, cảm ơn anh lắm.
– Có tôi phải cảm ơn cô thì có. Tôi không muốn giữ nhiều tiền trong
mình.
– Được, cứ việc gửi tôi.