DỨT TÌNH - Trang 79

NGÀY 10.
Tôi có nên cứ coi Hằng như một người nhân tình không? Các nhà văn

hào đều nói rằng ái tình là một món mỹ thuật, người nào muốn đắc thắng
trong tình trường, ít ra cũng phải có tư cách một nghệ sĩ. Hay là tôi đã vụng
dại trong cuộc đi chinh phục lòng yêu của Hằng? Dễ thường vì mình sốt
sắng, si tình quá, khúm núm quá, nên người ta coi rẻ mình cũng nên. Ở đời
này, nhiều khi có lắm việc không còn luận lý học nào cắt nghĩa nổi. Anh
chồng kia, tư cách rất đáng bỉ, lại được vợ yêu chiều. Chị vợ nọ, chỉ làm hại
và lừa dối chồng, mà được chồng kính nể cũng nên. Mình cứ tưởng hết cách
bày tỏ lòng yêu của mình ra thì một ngày kia, không sớm thì chầy, sẽ được
đáp lại, có khi mình lầm. Có lẽ tôi cứ lãnh đạm mà giữ địa vị một người
chồng, nghĩa là một người mà vợ có bổn phận phải yêu, thì Hằng mới yêu
tôi cũng nên…

NGÀY 20.
Tôi đã dùng cái chính sách ấy trong mười hôm mà không ăn thua gì cả.

Săn sóc hay lãnh đạm, Hằng cũng vậy mà thôi.

Nàng đã lấy tư cách một người vợ đối với chồng thôi thì nàng còn phải

phàn nàn gì!

Không, tôi chỉ được coi là một người chồng chứ không phải được hưởng

lòng yêu của một người nhân tình, nghĩa là của một kẻ trong khi yêu mình
vẫn không quên bắt bẻ mình, Hằng chỉ là vợ tôi, hết chuyện!

NGÀY 22.
Người ta khi đã yêu một lần, thì lần sau không bao giờ có thể yêu như lần

thứ nhất được. Vậy tôi có cần phải ghen với Hằng về đoạn đời trước của
Hằng không? Tôi có cần đả động đến Đào Quân và Việt Anh, nhất là Việt
Anh, không? Tôi phải suy nghĩ lắm mới được.

NGÀY 29.
Trời ơi, tôi đã tưởng là sung sướng về ái tình! Tôi đã lầm mà sự nhận ra

cái lầm ấy có thể giết chết mất bao nhiêu sức sống trong lòng tôi. Hằng
không phải là yêu tôi, chính ra bằng lòng lấy tôi là vì bổn phận! Mà tôi cứ
phải nghĩ rằng có một người vợ đẹp, có nết, thế chưa đủ làm cho tôi sung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.