DỨT TÌNH - Trang 88

Đức đứng phắt lên, đẩy hắt ghế ra sau lưng, to tiếng.
– À, thế thì dễ thường tôi phải xin lỗi mình đấy nhỉ? Nhưng đến lúc nãy.

Hằng mà là tôi thì Hằng sẽ trông thấy Hằng có những thái độ kỳ lạ, khi chợt
nghe thấy tôi nói đến tên Việt Anh thôi, mặt mày mình cũng đủ biến sắc,
chân tay mình cũng đã run lên lập cập! Vậy mà mình tưởng tôi mù à? Mình
đã là người yêu của Việt Anh!

– Im đi! Mình im ngay đi!
– Mình đã là người yêu của Việt Anh, rồi thì mình vì một tai họa gì, đã

không lấy được Việt Anh, cho nên mình đến nay cũng vẫn đau khổ, cho nên
mình mới sợ phải gặp mặt người ấy!

– Ô hay! Mình có im đi không?
– Được lắm! Mình không chịu thú thật gì cả thì để tôi, chính tôi, tôi sẽ

hỏi thẳng Việt Anh!

Hằng cũng đứng lên, làm một hồi:
– Tôi cấm mình đây! Tôi cấm mình giáp mặt Việt Anh đấy! Coi chừng

đấy, Đức ạ! Cuộc sum họp của chúng ta rất là mỏng mảnh… Mình chỉ vô lý
một tí, nhỡ tay một cái, là có thể chúng ta đoạn tuyệt nhau, mình nên coi
chừng! Khi tôi nói rằng mình không nên tiếp người ấy chính là vì tôi lo sợ
cho cuộc tình duyên của chúng ta! Người ấy là một người tai hại, mình nghe
ra chưa? Tai hại cho hết thảy mọi người, có thể làm rợp mất hạnh phúc của
mọi người! Đây mình xem! Bởi với người ấy, tôi chỉ ghê sợ, phải, ghê sợ!

Đức quắc mắt lên, nghẹn ngào mà rằng:
– Tôi tưởng đó chỉ là lòng căm hờn! Mà lòng căm hờn thì vẫn còn là lòng

yêu!

– Nếu tôi yêu Việt Anh thì tôi lại lấy Huỳnh Đức à? Tôi lại phó cho mình

cả cuộc đời tôi à?

– Cả cuộc đời? Mình muốn nói gì? Hằng! Mình muốn nói gì? Cả cuộc

đời mà tôi không hề biết mình có những ý nghĩ gì, mình đau khổ vì lẽ gì à?
Hằng!

– Hay là tôi phải nói dối để cho mình sung sướng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.