DỨT TÌNH - Trang 90

Bị thương nặng, Huỳnh Đức ngã ngồi xuống ghế. Chân và tay của chàng

đều run bần bật lên. Hai tay chàng bưng lấy thái dương như choáng váng vì
say nắng vậy. Nhưng mà Hằng cũng không tha, nói luôn thêm một thôi một
hồi:

– Phải, Việt Anh là tình quân của tôi… Chúng tôi yêu nhau, quấn quít

nhau, tưởng không lấy nhau thì không sống được… Vậy mà rồi tôi bỏ
chàng. Không phải! Chính ra tôi nhầm, vì ấy là Việt Anh bỏ tôi. Bỏ tôi vì
một người đàn bà khác. Nghĩa là quả tim tôi vẫn còn dấu vết nỗi đau xưa!
Thế mà chồng tôi muốn bắt tôi phải họp mặt với kẻ đã phụ tình tôi! Thế mà
chồng tôi tưởng hễ tôi trông thấy bạc tình lang thì tôi mới được sung sướng
trong lòng!… Nhưng mà bây giờ thì chồng tôi đã biết rồi, chắc là đã đủ sung
sướng rồi. Từ bây giờ chắc là hết những tấn kịch ghen tuông nhau, căn vặn
nhau, tra khảo nhau! Từ bây giờ trở đi, chắc là tôi được nằm yên một mình
mà khóc!

Nói đến đó, nước mắt ứa ra giàn giụa. Hằng chỉ kịp lôi vạt áo lên lau mặt,

đứng nức nở một lúc rồi choáng váng đi ra ngoài phòng, lên gác, tiếng dép
nặng nề vỗ bình bịch vào những bậc thang.

Còn Đức thì vẫn ngồi, ngồi ngây người ra như tượng gỗ vậy.
Năm phút…
Mười phút…
Huỳnh Đức vẫn cứ ngồi ngây ra như thế thì chợt từ bên ngoài giàn lý, một

hồi còi điện kêu ran lên, người làm vườn ló đầu vào:

– Thưa ông, có một ông vào!
– Mời vào.
Đức nói xong vội đứng lên, ra soi gương, sửa sang lại nét mặt… Một hồi

gót giày nghiến trên đường cuội lạo sạo, thì rồi… Việt Anh. Nhưng mà đó là
Việt Anh khác chứ không còn là Việt Anh ngày trước nữa. Má chàng hõm
lại, da chàng tái đi. Trông già hẳn đi như đã sống thêm mười năm nữa vậy.

Hai người đứng nhìn nhau một lúc lâu rồi Việt Anh cất tiếng:
– Kính chào ông…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.