DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 119

Tôi uể oải nói: “Hai ngày nay bụng dạ tôi hơi khó chịu, cho nên phải ăn

uống cẩn thận một chút. Mẹ tôi suốt ngày dặn dò đừng có ăn đồ ăn mặn ở
ngoài.”

Cậu ta nghiêm túc nói: “Ồ, thật đáng thương, tớ rất muốn ném mấy đồng

xu vào cái đĩa của cậu.”

Tôi cười khì, nói: “Cậu nghĩ tôi là ăn mày đấy à? À, cái đó…” Tôi đắn

đo định lên tiếng, nhưng lời ra đến miệng rồi mà không có cách nào để thốt
thành câu.

Chung Tuấn Hải mải miết ăn uống, thấy tôi không nói gì thêm nữa, mới

ngẩng lên nhìn. “Cậu muốn nói chuyện gì vậy?”

Tôi cứng họng một lát rồi chán nản nói: “Không có gì.”

Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng hỏi được, bây giờ cũng đã đến lúc vào làm,

chỉ nói vài ba câu thì cũng chẳng thể rõ ràng được, hơn nữa, tôi đột nhiên
cảm thấy chuyện của hai người họ chỉ có thể do họ tự giải quyết, sự giúp đỡ
của người ngoài cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, trái lại còn làm cho mọi
chuyện trở nên phiền phức hơn.

Cậu ta nhìn tôi vẻ hoài nghi, sau đó lại cúi đầu ăn tiếp.

May mà có một cô gái tóc vàng đi đến, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, hai

người họ nói chuyện bằng tiếng Anh rất lưu loát, tôi nghiễm nhiên trở thành
vật trang trí.

“Cậu cứ ăn từ từ, tôi đi trước đây.” Tôi lịch sự đứng dậy trước, thứ nhất

là vì không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc của cô gái kia, thứ nữa cũng vì
cảm thấy có chút xấu hổ, trình độ tiếng Anh bập bõm của tôi so với cậu ấy
thì không chỉ là kém hơn chút xíu thôi.

“Cậu ăn no chưa?” Chung Tuấn Hải gọi với theo phía sau tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.