DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 149

Thật may mắn, cuối cùng tôi cũng tìm thấy hai tấm danh thiếp trong

ngăn túi nhỏ, liền lấy ra một tấm, vì không hay dùng đến nên ở mép đã hơi
nhàu nát, nhưng chẳng sao cả, tôi vẫn kính cẩn đưa tới, rồi nhìn anh chàng
đẹp trai vô cùng cẩn thận cất vào túi áo.

“Vậy tôi không làm phiền hai người nữa.” Ngô Quân rất lịch sự chào tạm

biệt.

Lúc này tôi mới để ý đến vẻ mặt không vui của Chung Tuấn Hải, có phải

vì tấm danh thiếp nhàu nát chẳng khác gì rác kia làm cậu ta mất mặt?
Nhưng dù có mất mặt thì cũng là tôi mất mặt, chẳng liên quan gì đến cậu ta
cả. Tôi lén liếc nhìn Ngô Quân ở phía xa, tâm trạng bỗng trở nên rất tốt.
Buổi tối hôm nay thực sự không tồi, đầu tiên là Chung Tuấn Hải lên lớp cho
tôi một tiết tâm lý, sau đó là gặp được một người trông rất được.

Nhân viên phục vụ mang bia lên, hai cốc rất lớn, sóng sánh bia vàng.

Tôi cúi đầu nhấp một ngụm, lập tức nhăn mặt nhíu mày, thảo nào có

người nói cái này là nước tiểu của mèo, thật chẳng sai chút nào. Tôi có chút
hối hận vì đã gọi một cốc to như thế, chắc chắn là không thể uống hết được.

“Khó uống quá!” Tôi quả quyết nói.

“Rượu không phải để cho cậu nếm vị ngon ngọt, mà là để chuốc người ta

say rồi khiến người ta phải nói thật.” Chung Tuấn Hải thản nhiên nhấp một
ngụm rồi lại bắt đầu nói huyên thuyên.

“Cậu chỉ nói linh tinh!” Tôi buột miệng nói, bỗng nhiên suy nghĩ xoay

chuyển, cười bảo: “Nếu thật sự là như vậy thì cậu mau uống đi, tôi muốn
nghe xem trong bụng cậu có bí mật gì.”

“Hi hi, tửu lượng của tớ rất tốt, không dễ say vậy đâu. Nhưng còn cậu,

cậu cứ cẩn thận đấy!” Cậu ta nửa đùa nửa thật nhìn tôi, khẽ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.