DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 150

Tôi bĩu môi. “Tôi thì làm gì có bí mật, nếu có thì cậu cũng biết hết rồi

còn gì. A, mà cậu dựa vào cái gì mà đòi tìm hiểu chuyện của tôi? Nói, có
phải Ôn Tịnh đã nói cho cậu biết bí mật gì không?” Vừa nghĩ đến chuyện
cậu ta nắm giữ được điểm yếu của tôi, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy
mất tự nhiên, nói thế nào thì hồi nhỏ chúng tôi cũng ngang tài ngang sức về
mọi mặt.

“Tớ thuê thám tử tư điều tra tình hình của cậu là biết hết.”

“Gớm, cậu có bệnh à?” Tôi không tin.

Gương mặt cậu ta lộ vẻ tinh nghịch, đôi con ngươi ngập ý cười nhưng lại

sâu không thấy đáy, càng nổi bật dưới ánh đèn, thực sự mê hoặc lòng người.
Trong lòng tôi đột nhiên có cái gì đó chuyển động, rất khẽ khàng. Tôi nhíu
mày, cố trấn tĩnh, dường như bất cứ lúc nào tôi lơ đãng đều bị cậu ta mê
hoặc, thực sự là không thể tưởng tượng được.

“Tôi nói thật, cậu có thể đối xử tốt với Ôn Tịnh một chút không, cứ phân

phân hợp hợp như thế này mãi, tôi cũng thấy phiền thay cho hai người.” Tôi
nghiêm túc nói.

Chung Tuấn Hải nhìn về phía quầy rượu ở góc xa một lát mới nói: “Ý

của cậu là, dù tớ không có cảm giác với cô ấy, nhưng xuất phát từ cái gọi là
trách nhiệm và đạo đức nên vẫn phải ở bên cạnh cô ấy ư?”

Tôi bỗng trở nên ngây ngốc. “Cậu không có cảm giác gì với cô ấy à? Bao

nhiêu năm nay hai người đều…”

“Đó là sự thật. Từ trước tới giờ tớ luôn coi cô ấy là em gái.” Vẻ mặt của

cậu ta có chút âm u, vì chúng tôi đều biết rõ rằng Ôn Tịnh trước giờ chưa
từng coi cậu ta là anh trai, cô ấy thật lòng yêu cậu ta. “Tớ cũng đã từng thử,
nhưng vẫn không có cách nào để làm xuất hiện cái gọi là tình yêu nam nữ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.