DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 154

Tôi bất hạnh trở thành bia đỡ đạn ở lượt thứ hai, liền dùng ánh mắt đáng

thương nhìn Chung Tuấn Hải. Lẽ nào tôi thực sự phải làm chuyện mất mặt
như vậy sao? Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông vô hạn nhưng cũng
chẳng biết làm thế nào.

“Cô thua rồi!” Không biết ai lên tiếng nói câu này.

Lần này đến Ngô Quân cũng trầm mặc, dù sao chuyện này cũng thật mất

mặt.

Tôi mang bộ mặt ủ rũ như đưa đám rời khỏi quán bar, đứng ngoài đường

một lát, con đường vắng vẻ chẳng có lấy một chiếc xe, thật không biết là
bất hạnh hay may mắn nữa.

Tôi bắt đầu cảm thấy tức giận. Một buổi tối đang tốt đẹp, tôi vốn có thể ở

nhà ăn cơm tối, lặng lẽ nằm trên chiếc giường ấm áp đọc sách, bây giờ thì
hay rồi, đứng ngoài đường cho gió đêm thổi vù vù, chỉ để nói với một người
lái xe qua đường câu: “Tôi bị thần kinh.” Đúng là chẳng còn gì để nói.

Cuối cùng cũng có một chiếc xe đi qua, tôi cố gắng khống chế nhịp tim,

bước chân nhẹ bẫng, sốc lại tinh thần rồi giơ tay ra vẫy vẫy. Chiếc xe đó
dần giảm tốc độ, hướng về phía tôi. Tôi có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng
dáng một người đàn ông ngồi trong xe. Một cô gái đứng vẫy xe ở bên ngoài
quán bar, sao có thể không khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Nhỡ anh ta kéo tôi lên xe thì phải làm thế nào? Đang nghĩ ngợi lung

tung, thấy chiếc xe đó đã đến gần, vẻ mặt tôi bỗng trở nên cứng ngắt.

Lúc đó, cánh tay bất ngờ bị kéo mạnh lại, tôi còn chưa kịp định thần thì

bên tai đã vang lên giọng nói của Chung Tuấn Hải.

“Đồ ngốc, còn không mau chạy đi! Đứng đây chờ ăn mắng sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.