DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 166

Anh ta là người từng trải, chinh chiến bao năm trên thương trường, lúc

này liền biết cách nói của mình không đúng, vội vàng xin lỗi rồi nói rõ lý
do, rằng lấy đại cục làm trọng nên phải tìm một người có năng lực như tôi.
Nói cả nửa tiếng đồng hồ, đơn giản chỉ là muốn tôi nghe lời. Tôi thực cảm
thấy buồn bực, rõ ràng người có lý là tôi, sao nói chuyện một hồi lại thành
ra tôi đang bị anh ta giáo huấn vậy? Xem ra chức vị của sếp, nếu không
phải người có bản lĩnh thì không thể làm được.

Tôi vô cùng buồn bực, viết một email cho Chung Tuấn Hải nói rõ tình

hình. Ai ngờ đến tận ba giờ chiều vẫn chưa thấy có thư hồi âm. Cuối cùng,
tôi đành bất đắc dĩ gọi cho cậu ta một cuộc điện thoại, may mà cậu ta đang
ở công ty.

“Xin hỏi, cậu đã nhận được email của tôi chưa?” Tôi nói bằng giọng điệu

“tiêu chuẩn trong công việc”, khách khí mà dịu dàng, dù gì cũng là mình
đang nhờ vả người ta.

“Cậu trực tiếp đến văn phòng của tớ rồi nói.” Cậu ta lạnh lùng ném qua

một câu, không đợi tôi có phản ứng đã cúp máy.

Tôi bực mình đặt ống nghe xuống, trong lòng giận dữ thốt ra một câu:

“Đúng là đồ độc ác!”

Tôi ngồi ngây ngốc tại chỗ mấy phút, sau đó mới chợt nghĩ ra rằng tự

nhiên tôi lại sợ gặp Chung Tuấn Hải, giống như đụng phải quỷ vậy, sợ cậu
ta sẽ làm gì đó khiến tôi lúng túng, khó xử. Tôi tìm cậu ta vì công việc, cậu
ta không thể làm gì, cùng lắm là không đồng ý giúp đỡ, tôi cũng chẳng tổn
thất cái gì, dù sao những chuyện phải làm thì tôi cũng đã làm rồi.

Tôi dứt khoát đứng dậy, chào Trương Đình một tiếng rồi chạy thẳng sang

khu công xưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.