DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 178

“Ăn ít thôi, cẩn thận không dạ dày của cậu không chịu được.” Chung

Tuấn Hải ngồi đối diện, dịu dàng nhắc nhở tôi, bộ dạng quan tâm vô cùng.

Tôi nhanh chóng liếc Ngô Quân một cái. Cậu ta vẫn đang cười nhưng

dường như có chút bối rối. Tôi khẽ đẩy cái đĩa, không muốn ăn nữa, suy
nghĩ xem nên lấy cớ gì để rời khỏi đây.

“Tú Nghiên, cậu trở nên biết nghe lời từ khi nào vậy. Trước đây nói với

cậu, cậu sẽ bướng bỉnh cãi lại tôi một hồi cơ mà.” Chung Tuấn Hải cười hi
hi, nói, lại rắp tâm chọc giận tôi.

Ngô Quân cúi đầu, dùng chiếc muỗng nhỏ khuấy đều cốc cà phê, không

nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cậu ta như thế nào. Tôi thầm liếc Chung
Tuấn Hải một cái, thấy cậu ta khẽ bĩu môi với mình.

Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, rốt cuộc tôi cũng không thể

kiềm chế cơn nóng giận được nữa. Tất cả những điều tự nhắc nhở mình đã
bị vứt đi đâu hết, chỉ muốn nổi giận, nếu cứ để yên cho cậu ta thì e là cậu ta
sẽ chẳng bao giờ kết thúc chuyện này.

Nửa người trên vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, nhã nhặn như thường, tôi

thầm hít sâu một hơi rồi khẽ giơ chân phải lên, nhắm thẳng về hướng cậu ta
đạp một cái. Trò này trước đây tôi đã từng làm, chưa lần nào chệch.

“Bộp…”, chiếc thìa trong tay Ngô Quân đột nhiên rơi xuống bàn. Cậu ta

kêu “a” một tiếng, sau đó ngạc nhiên nhìn tôi.

Trong lòng tôi mơ hồ, lẽ nào tôi đã đá nhầm rồi? Nhung thực sự là tôi đã

nhắm hướng của Chung Tuấn Hải rồi mới đá kia mà? Lẽ nào là do tư thế
ngồi của Ngô Quân?... Mặc dù còn hoài nghi nhưng tôi vẫn áy náy cúi
xuống kiểm tra.

Ngô Quân lắc đầu cười khổ, nửa ngày sau mới nói được một câu: “Tần

tiểu thư quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.