DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 180

Cậu ta bày ra vẻ mặt vô tội, nói: “Cậu làm sao vậy? Tớ tăng ca tới tận

bảy giờ tối mới ra ngoài kiếm cái ăn, không ngờ lại gặp bạn cũ nên cùng ăn
với nhau bữa cơm, có vấn đề gì sao?”

“Cậu còn giả vờ? Cậu có dám nói là cậu không cố ý không?”

Cậu ta chợt sầm mặt, không còn dù chỉ một tia ý cười, ra vẻ thành khẩn,

nói: “Xin lỗi, tôi sẽ nhận mọi hậu quả và trách nhiệm.”

Tôi cười lạnh hai tiếng. “Ngàn vạn lần đừng nói với tôi rằng cậu có thể

thay Ngô Quân gặp gỡ tôi, để bù đắp cho những tổn thất của tôi.”

Cậu ta lập tức kêu lên: “Tớ đâu có quê mùa như vậy.” Rồi hơi ghé lại

phía tôi, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Ý tớ là, chúng ta có thể trực tiếp kết hôn.”

Tôi há miệng, cằm suýt rơi xuống đất, khiếp sợ nhìn gương mặt cậu ta

đang kề sát mình: gương mặt tuấn tú hiện lên ý cười nhàn nhạt, cặp mắt đen
láy lại lanh lợi dị thường, nhìn tôi dò xét, dường như đang chơi một trò chơi
rất thú vị.

Nửa ngày sau tôi mới lấy lại hồn phách, không đoán ra cậu ta đang có ý

gì, chỉ cảm thấy lúc này, dù tôi có biểu hiện là mừng hay giận thì cũng
khiến cậu ta càng có cớ để cười.

“Tôi thật không thể hiểu rốt cuộc cậu có mưu đồ gì?” Đột nhiên tôi trấn

tĩnh lại, sau đó nhích người lùi ra sau, ép buộc mình phải bình tĩnh.

Ánh mắt cậu ta loé sáng, dường như vừa xẹt qua một tia thất vọng, mặc

dù chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng vẫn bị tôi bắt gặp, điều này làm cho
tôi có chút sung sướng, hả hê.

“Mưu đồ cái gì chứ?” Cậu ta lặp lại một lần rồi cúi đầu nghĩ ngợi, khi

ngẩng lên thì lại là một gương mặt với tình cảm chân thành. “Điều này còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.