DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 207

Cuối cùng tôi cũng khóc không thành tiếng, nhưng lại không thể nói gì.

Tại sao cậu ấy chưa bao giờ nói những chuyện này với tôi?

“Cậu đang khóc đấy à?” Chung Tuấn Hải kinh ngạc hỏi.

Tôi đưa tay lên bịt miệng, ra sức lắc đầu, hoàn toàn quên mất rằng cậu ấy

không hề nhìn thấy tôi.

Cậu ấy lặng lẽ nghe một lúc, đột nhiên cười một tiếng. “Đây là lần đầu

tiên cậu khóc vì tớ.”

Tôi không thốt nên lời, cắn chặt môi, nằm sấp xuống chăn để mặc cho

những cơn thủy triều mãnh liệt cuốn trôi cõi lòng đang rung động.

Lồng ngực tôi bị những câu nói của Chung Tuấn Hải giáng thẳng vào,

nỗi đau xen lẫn niềm vui, dường như làm tôi bị nghẹt thở. Hóa ra là vậy,
hóa ra là vậy, bốn chữ này từng lần, từng lần lướt qua trong lòng tôi, mỗi
lần dường như đều mang theo một ngọn đuốc, làm trái tim tôi rực sáng,
thông suốt, đến tận khi tôi hoàn toàn thấu hiểu.

Chúng tôi cứ lặng lẽ giữ điện thoại như thế, dường như bất cứ lời nói nào

được thốt ra trong thời khắc này cũng là dư thừa. Không gian vô cùng tĩnh
lặng, khiến những tiếng “tích tắc, tích tắc” phát ra từ kim giây của chiếc
đồng hồ báo thức trên bàn càng thêm trong trẻo.

Giọng nói trầm thấp, dịu dàng của Chung Tuấn Hải lại vang lên, dường

như cả một thế kỷ đã trôi qua.

“Đi ra ngoài vòng vo một chuyến, chẳng làm được tích sự gì đã về nước,

khi quay về lại bắt gặp cậu đứng trên bãi cỏ, lẻ loi một mình. Lúc đó tớ mới
phát hiện, tất cả những cố gắng của mình đều là công cốc. Cậu lạnh nhạt
với tớ cũng được, xa lánh tớ cũng được, tớ vẫn sẽ để ý tới cậu như thế… Tú
Nghiên, cậu hãy nói cho tớ biết, rốt cuộc tớ nên kiên trì tiếp hay là buông
tay?”

Ebook Fun&Free

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.