DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 225

Cuối cùng là một tấm ảnh hai nhà chụp chung, đại khái là hai bên bố mẹ

hẹn nhau cùng đi thăm bọn họ. Trong ảnh, ai nấy đều có gương mặt mỉm
cười hạnh phúc, nhất là mẹ của Chung Tuấn Hải, một tay còn ôm Ôn Tịnh,
vẻ vô cùng thân mật.

Tôi nhìn bức ảnh mà ngơ ngẩn một lúc lâu, hoàn toàn không chú ý

Chung Tuấn Hải đã đi đến sau tôi tự lúc nào.

Anh nhẹ nhàng cầm lấy tấm ảnh từ tay tôi, đặt lên giá sách, sau đó quay

người tôi lại. Tôi nghiêm túc đối diện với anh ấy.

“Chúng ta… phải giải thích với Ôn Tịnh thế nào đây?” Tôi ngẩng đầu,

có chút hoang mang hỏi.

Cặp mắt anh trong veo mà sáng rõ, bình tĩnh trả lời: “Cứ nói thật thôi.”

Hình ảnh Ôn Tịnh xinh đẹp, ngọt ngào lại tràn vào lòng tôi, làm cho tôi

cảm thấy áy náy mãi không thôi. Nếu là người khác thì chuyện này cũng
chẳng tính là gì, nhưng cô ấy đã lớn lên với tôi từ nhỏ, chúng tôi chẳng
khác nào chị em ruột thịt, không có gì là không nói với nhau.

“Hay là… từ từ rồi hãy nói?” Tôi yếu ớt nói, trong lòng thực sự cầu

mong Ôn Tịnh sẽ yêu một người đàn ông khác, như vậy thì trong chúng tôi
sẽ không có người nào bị tổn thương, mọi người đều được vui vẻ.

Chung Tuấn Hải nhìn tôi chăm chú, bỗng nhiên ôm chặt lấy tôi, dường

như sợ tôi sẽ biến mất vậy.

“Tú Nghiên, đồng ý với anh một chuyện được không?” Giọng anh khàn

khàn.

“Chuyện gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.