DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 229

cũng chẳng còn nữa. Theo như lời anh ta nói thì có rất nhiều người Iraq sau
khi đi ra ngoài làm việc đã phải vĩnh biệt gia đình, thật sự quá thê lương.

Nghĩ lại bộ dạng vừa rồi của anh ta, dù tiền đồ có mong manh, xa vời

như thế nhưng vẫn quyết không từ bỏ tín ngưỡng, niềm tin của mình, lại
liên tưởng đến chúng tôi đang sống trong cảnh hòa bình, chỉ chăm chăm
theo đuổi cuộc sống đầy đủ về vật chất, khi quay đầu lại luôn cảm khái sự
hồn nhiên, chân chất đã chẳng còn. Rốt cuộc ai mới là người may mắn hơn?

Vì vụ thẩm tra nên tuần này Chung Tuấn Hải rất bận rộn, ban ngày thì

cung cấp tài liệu, giải thích các vấn đề, buổi tối còn phải cùng đi ăn tiệc xã
giao. Thỉnh thoảng mới “hi” tôi một tiếng trên ST, sau đó lại không thấy
bóng dáng đâu nữa.

Nhưng đến buổi tối, bất luận là ở đâu, anh cũng sẽ gọi điện thoại cho tôi

nói chuyện vài câu. Có lúc, nếu đã quá muộn, anh sợ tôi đã ngủ thì sẽ gửi
tin nhắn.

Nghe giọng nói của Chung Tuấn Hải thì dường như anh đang rất mệt

mỏi. Dù có là ai thì sau năm ngày tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái
căng thẳng cũng sẽ chẳng như rồng như hổ được nữa.

“Đừng để mình mệt mỏi quá.” Tôi quan tâm dặn dò anh.

“Đợi khi nào hết bận, chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé, được không?”

Anh không ngần ngại thể hiện niềm khao khát.

Đương nhiên tôi đã nói: “Được.”

Ai ngờ anh chẳng hề nói chơi, đến thứ Sáu, tôi ăn cơm tối xong, đang ở

trong phòng đọc sách thì có điện thoại của Chung Tuấn Hải gọi đến, rất vui
vẻ nói với tôi rằng anh đã đặt hai vé đi Tô Châu, sáng sớm mai sẽ xuất phát,
đến tối Chủ nhật thì quay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.