DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 252

“… Được, tan làm anh đợi em.” Anh dừng lại trong giây lát rồi nói

nhanh.

Trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ, chỉ là không ai nói ra mà thôi, rằng

chuyện phải đến thì sớm muộn gì cũng sẽ đến, mãi trốn tránh không phải là
giải pháp.

Cả buổi chiều chỉ có cô bé thực tập sinh bận rộn chuẩn bị tài liệu, in ấn,

sắp xếp, thỉnh thoảng lại đến hỏi tôi cái này cái kia. Còn tôi ngồi nhìn máy
tính mà lòng không yên, trong đầu là muôn vàn những suy nghĩ, rằng khi
gặp mặt thì phải chào hỏi nhau như thế nào, sau đó làm thế nào để có cơ hội
nói ra sự thật, phải nói như thế nào, tôi còn không ngại ngùng mà tập thử
mấy lần, nhưng ngẫm nghĩ lại vẫn thấy có sơ hở, lần nào cũng không được
như ý.

Tôi cứ thấp thỏm như thế đến tận lúc tan làm.

Cô bé thực tập sinh làm việc tính công theo giờ nên về rất đúng giờ. Khi

cô ấy đi rồi thì trong văn phòng chỉ còn lại một mình tôi. Máy photocopy
cuối cùng cũng ngừng hoạt động, nơi này trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tôi cứ ngồi trong yên lặng như thế, vừa đợi Chung Tuấn Hải vừa để tâm

trạng trở lại bình thường, rồi tự an ủi bản thân, tình hình có lẽ cũng không
quá bi thảm.

Chung Tuấn Hải có chuyện đột xuất nên về muộn một chút, đến khi xe

của chúng tôi rời khỏi cổng công xưởng thì trời đã nhập nhoạng tối.

Ôn Tịnh gọi mấy cuộc điện thoại đến giục, tôi nói rằng tôi đang đến cùng

Chung Tuấn Hải thì cô ấy mới yên tâm.

Ngồi trong xe, Chung Tuấn Hải quay đầu nhìn tôi, mỉm cười, hỏi: “Tâm

trạng thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.