DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 254

Trong phòng, ngoài Ôn Tịnh còn có bố mẹ của Chung Tuấn Hải. Họ ngồi

ở vị trí trang trọng nhất của bữa tiệc và đang nói chuyện vui vẻ cùng Ôn
Tịnh, nhất là bố của Chung Tuấn Hải, ánh mắt ông nhìn Ôn Tịnh toát lên vẻ
khen ngợi và thương yêu khiến tôi cảm thấy vô cùng lo sợ.

Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt thực sự là tôi không ngờ tới, cho nên

những câu nói đã thuộc nằm lòng trong khoảnh khắc bỗng không cánh mà
bay, lúc này, trong đầu tôi chỉ là một khoảng trống rỗng.

“A, Tú Nghiên, hai người đến rồi à!” Ôn Tịnh vừa nhìn thấy chúng tôi

liền vui vẻ chạy lại như một chú chim nhỏ, kéo tôi đến ngồi phía bên phải
cô ấy, sau đó mới nhìn Chung Tuấn Hải vẫn đang đứng ở cửa, thản nhiên
nói: “Tuấn Hải, anh cũng ngồi đi!”

Phía bên trái Ôn Tịnh có một ghế trống, đương nhiên là dành cho Chung

Tuấn Hải.

Chung Tuấn Hải quét mắt nhìn tôi rồi đi sang phía bên kia của chiếc bàn,

ngồi xuống bên cạnh mẹ anh, cách chỗ tôi ngồi khá xa.

Ôn Tịnh cũng không chú ý, khóe môi khẽ nhếch lên, trên gương mặt tràn

ngập vẻ hân hoan.

Rất lâu rồi tôi không gặp bố mẹ của Chung Tuấn Hải, nên lúc này đương

nhiên không tránh khỏi phải chào hỏi, hàn huyên vài câu.

Khi còn trẻ, bố của Chung Tuấn Hải là một người tính nóng như lửa, vậy

mà lăn lộn trong chốn quan trường bao nhiêu năm nay, vẻ mặt u ám trong
ấn tượng của tôi nay đã bớt đi nhiều, lúc nào cũng để lộ ý cười hòa ái trên
gương mặt.

Cô Uông thì chăm sóc bản thân rất tốt, trên gương mặt trắng nõn, xinh

đẹp không có mấy nếp nhăn, trang điểm nhã nhặn, đoan trang, chỉ cần nhìn
lướt qua cũng có thể thấy Chung Tuấn Hải rất giống mẹ anh. Bà giữ chức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.