DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 259

Biểu hiện của Ôn Tịnh càng lúc càng nhẹ nhàng, khiến tôi nghi ngờ

những lời cô ấy vừa nói đều là thật. Lúc cầm một tệp đĩa giấy, cô ấy thậm
chí còn cười, rồi lẩm bẩm: “Vừa đẹp.”

Đang định cầm dao cắt bánh, cô ấy như chợt nghĩ ra điều gì đó, liền

dừng tay. “A, còn chưa chúc mừng nữa!”

Thế là tất cả mọi người đều bừng tỉnh, cô Uông nhanh nhẹn giúp cắm

nến. Hai mươi chín cây nến nhỏ được cắm trên chiếc bánh ga tô trông như
một rừng cây.

Ôn Tịnh cười, nói: “A Hải, anh cũng lớn tuổi rồi, sớm biết sẽ phiền phức

như thế này thì em đã nghe lời khuyên của nhân viên bán bánh ga tô, cứ lấy
hai chữ số cho xong.”

Câu nói này tưởng chừng có thể hóa giải được bầu không khí căng thẳng,

nhưng tôi có thể cảm nhận được một dòng thác chảy xiết trong bầu không
khí ôn hòa này.

Chú Chung Cù lấy ra một chiếc bật lửa, bật lên châm nến, Ôn Tịnh lại

đứng dậy đi tắt đèn, những tia sáng trong căn phòng bỗng trở nên mong
manh, nhỏ bé, lấp lánh mơ hồ, giống như quay trở lại những ngày xưa bị
mất điện.

Không ai nhắc đến chủ đề vừa rồi nữa, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra,

trong lòng tôi không khỏi bội phục sự bình tĩnh, vững vàng của hai vị
trưởng bối, nếu đổi lại là bố mẹ tôi thì có lẽ đã sớm tức giận đến phát điên
rồi.

Ôn Tịnh cẩn thận bê chiếc bánh ga tô với đầy ánh nến đến trước mặt

Chung Tuấn Hải, dịu dàng nói: “A Hải, đây là lần cuối cùng em tổ chức
sinh nhật cho anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.